Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 212: Đại tiểu thư, cần phải đi!



Tắt điện thoại, sắc mặt của Trần Cửu Thiên trở nên biến ảo không ngừng.

Vương Duệ đã chính thức bị bắt, ông ta vừa mới nhận được tin tức cách đây một giờ, thì Tổ Thanh Tra liền gọi điện thoại tới, tốc độ này thật là đáng sợ.

- Hiện tại không phải là thời điểm để tức giận, mình nhất định phải tranh thủ thời gian quét dọn tai hoạ ngầm. Còn có Vương Duệ không có chứng cứ chính xác, mình cũng tin tưởng, ông ta không có ngu như vậy!

Trần Cửu Thiên làm việc cẩn thận, từ trước tới giờ không lưu nhược điểm, nhưng vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ.

- Lần này, Thượng Văn Thư thật là có vận khí cứt chó, vậy mà lại đươc thăng chức! Người này, mình không thể lại động tới. Nếu không sẽ khiến Tổ Thanh tra chú ý!

Trần Cửu Thiên cấp tốc hạ quyết tâm, cầm điện thoại di động lên gọi đi.

- Vương Duệ đáng chết, anh kiếm tiền, tôi lại phải giúp anh chùi đít!

Trần Cửu Thiên trong khoảng thời gian rất dài trong tương lai đều vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, cũng tạm thời hành quân lặng lẽ tránh mũi nhọn.

Dạ tiệc từ thiện bắt đầu.

Bạch Tiểu Thăng ứng đối vừa vặn, được các đại lão ở đây khen ngợi rất nhiều.

Mặc dù bọn họ không biết chút gì về bối cảnh của người trẻ tuổi này, nhưng bọn họ tin tưởng vững chắc, hắn xuất thân là con cháu hào môn, nếu không phải thì tuyệt đối không có phong thái như vậy.

Đêm đó, Bạch Tiểu Thăng đã trở thành tiêu điểm.

Mãi đến tận khuya, dạ tiệc từ thiện mới kết thúc.

Mọi người đều rất hài lòng với hạng mục, quảng trường Outlets thành công thì tâm huyết của bọn họ cũng đạt được. Các loại đãi ngộ cũng rất là phong phú, tiền thưởng, thời gian nghỉ dài hạn đây đều do chính miệng Thượng Văn Thư cam kết.

Thượng Văn Thư rất hài lòng, bằng vào hạng mục quảng trường Outlets, tập đoàn rất hài lòng về Bạch Tiểu Thăng, điều này làm cho Thượng Văn Thư cũng hưởng được chút hào quang.

Tống Giai đại sư rất hài lòng, tác phẩm của ông ta trở thành tiêu chí của thành phố Thiên Nam, đây đúng là một tin mừng.

Thị trưởng cũng rất hài lòng, dạ tiệc từ thiện này gom góp được đại lượng tài chính, còn có giới kinh doanh, giới giải trí cùng giới truyền thông liên hợp cùng nhau làm công tác xóa đói giảm nghèo, điều này thật rất tốt.

Lục Thanh Phong, Ngụy Mặc Nhiễm cũng thu hoạch tương đối khá, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị hợp tác có thể nói là cả hai cùng có lợi.

Tóm lại, tất cả đều vui vẻ.

- Tổ chức dạ tiệc từ thiện thành công viên mãn, lực lượng, hình tượng của hạng mục gia tăng, sự thiện cảm của chính phủ gia tăng bảy phần, hiện tại đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách hạng mục, điểm số gấp đôi, tăng bảy điểm.

- Tổng điểm của cấp quản lý là 99 điểm, khoảng cách tới cấp phó tổng giám đốc còn một điểm!

m thanh của Hồng Liên vang lên, để cho Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Rất cao hứng nhưng cũng có chút dở khóc dở cười.

Còn kém một điểm, là mình có thể đạt tới cấp phó tổng giám đốc, lại vẫn bị vướng ở một điểm.

- Có thể hay không, cho tôi thêm một điểm?

Bạch Tiểu Thăng thử thăm dò hỏi.

Hồng Liên cự tuyệt nhanh gọn.

Sau khi kết thúc dạ tiệc từ thiện, Bạch Tiểu Thăng từ biệt mọi người chạy về nhà trọ, mặc dù cảm giác được có chút mệt mệt mỏi, nhưng cũng rất hưng phấn.

Bạch Tiểu Thăng cầm album mới nhất được Ngụy Mặc Nhiễm kí tên, muốn cho Ngụy Tuyết Liên xem.

Thế nhưng, đến cổng nhà Tuyết Liên, hắn đứng gõ cửa năm phút đồng hồ, đều không thấy ai ra mở cửa, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

- Có lẽ nàng có việc gì, một lát thấy cuộc gọi lỡ sẽ gọi lại cho mình thôi.

Bạch Tiểu Thăng tự an ủi bản thân mình, đi về nhà trước.

Rửa mặt đơn giản một chút, Bạch Tiểu Thăng ngã xuống giường, hắn thực sự quá mệt mỏi, ngay cả đồ cũng không thay ra đã ngủ say sưa.

Cùng lúc đó. Tại bên trong một phòng làm việc, đây là nơi mà Ngụy Tuyết Liên soạn bài.

Ngụy Tuyết Liên an tĩnh ngồi sau bàn công tác, mặt không biểu tình nhìn mấy người trước mặt.

Mấy người đàn ông cao to mặc âu phục phẳng phiu, cung kính đứng đối diện, cầm đầu là một người đàn ông đẹp trai, môi hồng răng trắng.

- Đại tiểu thư, chúng tôi đã tới.

Người đàn ông đẹp trai, mỉm cười mà cung kính nói với Ngụy Tuyết Liên.

Đôi mi thanh tú của Ngụy Tuyết Liên cau lại.

- Trần Văn Đao, là cha của tôi để anh tới sao?

Ngụy Tuyết Liên hỏi.

- Đương nhiên, đây là mệnh lệnh của lão gia ạ.

Trần Văn Đao trả lời.

- Vậy ông ấy không có nói cho anh biết, thời gian còn chưa tới sao?

Ngụy Tuyết Liên chỉ vào đồng hồ trên bàn nói.

- Nếu theo như ước định thì tôi còn hơn một tiếng đồng hồ!

- Vâng.

Trần Văn Đao mỉm cười gật đầu, giống như hắn là người xưa nay không biết lớn tiếng cũng không phản đối ai bao giờ.

- Anh biết điều đó thì tốt!

Ngụy Tuyết Liên đứng dậy tiếp tục nói.

- Tôi muốn đi đến một chỗ để gặp một người.

Ngụy Tuyết Liên vòng qua cái bàn đi ra phía ngoài, chưa tới cửa lại bị một đại hán mặc âu phục đưa tay ngăn lại.

- Thật xin lỗi đại tiểu thư, cô không thể đi ra ngoài.

Tên bảo tiêu kia nói.

- Trần Văn Đao, Anh có ý gì đây!

Ngụy Tuyết Liên nhíu mày lập tức chất vấn.

Trần Văn Đao nhún vai một cái ra vẻ vô tội, nhỏ giọng khuyên nhủ.

- Đại tiểu thư, đã đến thời điểm này rồi cô cần gì phải lưu luyến nữa. Điều này đối với cô không tốt chút nào. Người làm chuyện đại sự như cô tuyệt đối không nên để bị phân tâm. Tôi khuyên cô … nên để xuống đi!

Trần Văn Đao nói rất chân thành tha thiết.

Ngụy Tuyết Liên có chút sinh khí, lấy điện thoại di động ra, lại kinh ngạc phát hiện không có tín hiệu.

- Vô dụng, ở trong nhà này các thiết bị sẽ không có tín hiệu đâu.

Trần Văn Đao cười nói.

- Với lại sau đó không lâu các phương thức liên lạc của cô điều sẽ bị hủy. Cô có một giờ nhưng chỉ có thể ở chỗ này thôi.

Làm như thế là đoạn tuyệt tất cả!

Ngụy Tuyết Liên cắn môi dưới, ném đi động đi sau đó mạnh mẽ muốn xông ra ngoài.

- Tôi muốn xem các người làm sao cản được tôi!

Nàng quật cường, không ai có thể ngăn cản.

Các hộ vệ thấy tình thế cấp bách liền đưa tay nắm lấy bả vai của Ngụy Tuyết Liên nhẹ nhàng đẩy, thấp giọng nói.

- Đại tiểu thư, không nên để cho chúng tôi khó xử. . .

- Ai cho phép ngươi đụng đại tiểu thư.

m thanh của bảo tiêu chưa dứt, thì bên cạnh có một âm thanh âm trầm, u hàn vang lên. Tên hộ vệ kia trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, hoảng sợ nhìn về phía Lưu Văn Đao.

Mỹ nam tử ôn hòa Lưu Văn Đao giờ phút này sắc mặt âm trầm, hai mắt mang đầy hàng băng.

- Lưu tiên sinh, thật xin lỗi!

- Cậu không hề có lỗi với tôi, người cậu nên nói xin lỗi, là đại tiểu thư!

Lưu Văn Đao âm thanh lạnh lùng vang lên nhìn tên bảo tiêu đang cuối thấp đầu, trong nháy mắt động, tất cả mọi người chỉ cảm thấy được thấy được một trận hoa mắt.

Tên bảo tiêu xô đẩy Ngụy Tuyết Liên hoảng sợ khi nhìn thấy Lưu Văn Đao nắm môt cây chủy thủ trong tay đâm vào cánh tay của mình.

- A!

Bảo tiêu kêu thảm một tiếng, liền bị Lưu Văn Đao một chưởng đánh trúng cái cằm.

Đại hán trợn mắt một cái ngất ngay tại chỗ.

- Khiêng đi ra ngoài!

Lưu Văn Đao lạnh giọng phân phó.

Lập tức có người đến, khiêng tên đại hán đi.

- Đại tiểu thư đã bị sợ hãi.

Lưu Văn Đao nhìn Ngụy Tuyết Liên áy náy nói.

Ngụy Tuyết Liên nhíu mày.

- Đại tiểu thư muốn đi ra ngoài, cũng có thể ra ngoài, chức trách của bọn họ là nhất định phải cản ngài lại, bất quá dám đụng ngài tôi quyết không tha thứ!

Lưu Văn Đao biết rõ Ngụy Mặc Nhiễm thiện tâm, nên mới nói những câu như thế.

Những đại hán kia mặt không biểu tình, giống như không nghe thấy.

Sau đó, Lưu Văn Đao tìm một chỗ mỉm cười ngồi xuống, con mắt nhìn đồng hồ như đang chờ đợi.

Đại tiểu thư nói nàng còn có một giờ, vậy thì chờ một giờ.

Ngụy Tuyết Liên cắn môi dưới, sắc mặt hơi trắng bệch.

Hồi lâu, nàng đi đến trước người Lưu Văn Đao nói.

- Tôi có thể đi theo anh, có thể không đi gặp bất luận kẻ nào. Nhưng Lưu Văn Đao, tôi cầu xin anh, hãy cho người nhắn giúp tôi một câu.

Lưu Văn Đao thu lại mặt cười, hắn chưa từng nghe qua đại tiểu thư nói hai chữ cầu xin.

Hồi lâu sau. Lưu Văn Đao gật đầu.

- Tôi đồng ý ngài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận