Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 213: Trước khi lên đường



Sau khi Bạch Tiểu Thăng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, tuy giấc ngủ này chỉ là ngủ vội, nhưng là ngủ rất ngon.

Những ngày gần đây, hắn cũng là mệt muốn chết rồi, dù sao được Hồng Liên phụ trợ, nhưng không phải là thân thể cường hóa, Bạch Tiểu Thăng cũng không làm bằng sắt.

Ngủ một giấc no say, Bạch Tiểu Thăng thể xác tinh thần thoải mái.

Chuyện hạng mục, hắn cũng không định tiếp tục chờ đợi tại Bách Niên Cộng Trúc, tự nhiên cũng không vội mà đi làm.

Tiện tay nhắn cho Trần Đại Nha một tin, thông báo một tí, Bạch Tiểu Thăng chậm rãi ung dung rời giường, đi rửa mặt, sau đó, xuống nhà.

Bạch Tiểu Thăng mua hai phần bữa sáng, sau đó đi gõ cửa phòng Ngụy Tuyết Liên, vẫn như cũ không người trả lời, gọi điện thoại, nghe xong dập máy.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có quá lo lắng, có đôi khi thấy Tuyết Liên như vậy, có lẽ nàng đang đi học.

- Lát nữa, lại hỏi Trịnh mập mạp một chút thì được rồi, hắn là hiệu trưởng, sẽ biết nhân viên mình ở đâu a.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói, một mình ăn bữa sáng.

Giờ này khắc này, Thượng Văn Thư tại tổng công ty xử lý sự vụ, mặc dù hôm qua uống không ít rượu, xã giao không ít, nhưng hắn còn đi làm như thường lệ.

Một người chăm chỉ đã quen, rất khó có khi rảnh rỗi.

Thượng Văn Thư đang bận, tiếng điện thoại riêng vang lên.

- Alo?

Thượng Văn Thư cầm điện thoại lên, đặt ở bên tai, hững hờ hỏi.

Đây là máy riêng nội bộ, người ngoài có gọi tới, cũng sẽ thông qua thư ký chuyển máy, cho nên người đầu tiên đáp lại, nhất định là người một nhà.

- Thượng Văn Thư, đương nhiệm Tập Đoàn Chấn Bắc công ty con, khu Đại Trung Hoa khu Hoa Đông Thành phố Thiên Nam công ty địa sản —— tổng giám đốc Bách Niên Cộng Trúc.

Đầu bên kia, báo ra chức vụ của Thượng Văn Thư.

Thượng Văn Thư chau mày, có chút kỳ quái nhìn nhìn ống nghe. Người trong công ty, hẳn là sẽ không nói chuyện với hắn như thế.

- Tôi là Tổ thanh tra của Tập Đoàn Chấn Bắc, số hiệu. . .

Đối phương trực tiếp báo lên số hiệu, Thượng Văn Thư ánh mắt giật mình, sau đó trấn định lại.

Mặc dù hắn không giống Trần Cửu Thiên hiểu được kiểm tra, nhưng là có thể sử dụng điện thoại nội bộ để nói chuyện cùng hắn, cái này khiến hắn đã tin mấy phần.

- Xin hỏi, ngài có chuyện gì?

Thượng Văn Thư cẩn thận từng li từng tí, khách khí hỏi.

- Thượng Văn Thư, bổ nhiệm đến từ tập đoàn, anh bị phái đi tỉnh nào đó đảm nhiệm người phụ trách khu vực tỉnh, quản hạt sản nghiệp bên trong tập đoàn của tỉnh! Có tiếp nhận bổ nhiệm hay không!

Người bên kia hỏi.

Người phụ trách khu vực tỉnh?

Thượng Văn Thư thân thể chấn động, hắn lên chức sao? !

Đây quả thực để hắn khó mà tin được, với lại trực tiếp là người phụ trách một khu vực, mặc dù cùng Trần Cửu Thiên người phụ trách khu vực lớn chênh lệch vẫn như cũ cực lớn, nhưng là cùng hiện tại, đã là cách biệt một trời!

- Anh có tiếp nhận hay không?

Điện thoại bên kia, lại lần nữa hỏi thăm.

Loại này vượt khu vực điều chỉnh, cần bản thân đồng ý, Thượng Văn Thư nếu như cự tuyệt, điện thoại liền cúp máy, hắn lên chức cũng sẽ kết thúc.

- Tôi tiếp nhận!

Thượng Văn Thư hít sâu một hơi, trùng điệp nói ra ba chữ này.

Dù vậy, thanh âm của hắn vẫn còn có chút phát run.

- Đã hiểu, văn kiện chính thức sẽ gửi tới hòm thư cá nhân của anh, treo thông cáo trong hai mươi bốn giờ tại trang web khu Đại Trung Hoa.

Đầu điện thoại bên kia, thanh âm trầm ổn nói ra.

Sau đó, điện thoại cúp máy.

Thanh âm tút tút vang lên thật lâu, Thượng Văn Thư như cũ cầm ống nghe, ngơ ngác ở nơi đó.

Không thể tin được, không dám tưởng tượng, bổ nhiệm, đã vậy đến còn quá nhanh!

Thượng Văn Thư hắn, cá chép hóa rồng!

Thượng Văn Thư để điện thoại xuống, thở ra một hơi thật dài.

Hiện tại nếu có người đến, tất nhiên kinh ngạc phát hiện, một mặt vui buồn không lộ Thượng tổng, đang lệ rơi đầy mặt.

- Cảm ơn cậu, Bạch Tiểu Thăng, không, Bạch tiên sinh! Cảm ơn!

Thượng Văn Thư nhịn không được thì thào nói mớ, lòng cảm kích đối với Bạch Tiểu Thăng tràn ngập lồng ngực.

Như là tuổi già chí chưa già, cuối cùng đã gặp Bá Nhạc, một buổi sáng thoát thai hoán cốt.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đã thu thập xong bàn ăn, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhắc nhở.

- Phụ trợ hạng mục thành công, ảnh hưởng người đứng đầu công ty con của tập đoàn Thượng Văn Thư công trạng cùng chức vụ tăng lên, tăng thêm một điểm, không cách nào đưa cho gấp đôi điểm số, trước mắt ngài tổng điểm số đạt quản lý cấp một trăm điểm.

- Chúc mừng ngài tấn thăng cấp phó tổng giám đốc! Tăng hệ thống công năng phụ trợ mới. . .

Bạch Tiểu Thăng một trận vui mừng, còn không kịp nhìn công măng mới của hệ thống, cửa phòng hắn đã bị gõ.

Sớm như thế là ai tới vậy?

Bạch Tiểu Thăng chau mày, sau đó có mấy phần vui mừng.

Không lẽ là Tuyết Liên trở về!

Bạch Tiểu Thăng không chú ý những cái khác, vội vàng chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra.

Cổng, đứng một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, thậm chí có mấy phần yêu dị, hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng, có chút cười một tiếng.

- Cậu tìm ai?

Bạch Tiểu Thăng nghi hoặc.

- Anh là Bạch Tiểu Thăng sao?

Người đàn ông yêu dị nhiều hứng thú, hai mắt lên xuống dò xét Bạch Tiểu Thăng, sau khi đạt được khẳng định của Bạch Tiểu Thăng, lại cười một tiếng

- Tôi là Lưu Văn Đao, có người muốn tôi mang cho anh một câu nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xem người đàn ông này, chẳng biết tại sao, trong lòng có cảm giác khác thường, trong lòng như có điện.

Có lẽ, là giác quan thứ sáu.

Bạch Tiểu Thăng mặt cười biết mất, nghiêng người

- Mời vào.

- Không cần, chỉ là một câu mà thôi.

Lưu Văn Đao dứt khoát cự tuyệt.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không có kiên trì.

- Cậu nói. Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm Lưu Văn Đao nói.

- Ước hẹn ba năm, em chờ anh!

Lưu Văn Đao thần sắc nghiêm nghị, nhẹ giọng đọc lên câu nói này.

Một người đàn ông, đối với người đàn ông khác, dùng một loại ngôn từ mập mờ nói ra lời này. Đổi thành người khác chắc chắn không chịu được.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không có.

Đôi mắt của hắn có chút co rụt lại, trầm mặc.

- Tôi đã biết.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói, không có một tơ một hào cảm xúc kích động.

Phản ứng của hắn vượt qua Lưu Văn Đao đoán trước, không có nói nhiều một câu, hỏi nhiều một câu.

Thật là mọt người đàn ông quái dị!

Lưu Văn Đao thật sâu nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Cá nhân tôi, ngoài định mức tặng anh một câu.

Lưu Văn Đao quay người, tay bỏ trong túi, chậm rãi rời đi

- Từ bỏ đi!

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn xem hắn rời đi, yên lặng trở về nhà, đóng cửa lại.

Ước hẹn ba năm, là hắn cùng Tuyết Liên ước định.

Hiện tại, Tuyết Liên đi, không có một tiếng từ biệt, lại sai người mang đến câu nói này.

Em chờ anh!

Bạch Tiểu Thăng dựa lưng vào cửa, tay nắm thành quả đấm, bóp gắt gao, gân xanh lồi lên.

- Ba năm về sau, anh sẽ đi tìm em, vấn đề ngăn cản anh với em, sẽ không còn là vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng lặp lại lời húa lúc đó. Hắn yên lặng nhìn quanh, ngôi nhà thuê được này.

Là thời điểm, rời đi nơi này, đi để cho mình cố gắng leo lên đỉnh cao, lại lần nữa cùng Tuyết Liên gặp nhau.

. . .

Ngày kế tiếp.

Cửa nhà Hàn Sơ Ảnh bị gõ , sau khi mở cửa, là chàng trai quản lí khu nhà.

- Chuyện gì?

Hàn Sơ Ảnh hiếu kỳ hỏi.

- Tiên sinh sát vách ngài sáng nay trả phòng, ngài ấy để tôi đem cái này giao cho ngài, nói là làm kỉ niệm cho bạn bè.

Chàng trai quản lý đưa qua một cái hộp.

Bạch Tiểu Thăng, đi rồi sao?

Hàn Sơ Ảnh kinh ngạc, mở hộp ra. Bên trong nằm một mặt dây chuyền, loại mặt dây chuyền pha lê Đế Vương Lục!

- Đi.

Hàn Sơ Ảnh thì thào nói, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần.

Trên hạng mục, Trần Đại Nha, lão Trình, lão Vương bọn hắn chờ đợi Bạch Tiểu Thăng đi làm, lại chờ được Thượng Văn Thư, chờ được bổ nhiệm.

- Lập tức lên, Trần Trung thực là tiền nhiệm Bách Niên Cộng Trúc phó tổng quản lý, trưởng phòng công trình lão Trình là quảng trường Outlets quản lý hạng mục, lão Vương cậu là Phó quản lý hạng mục.

Trên mặt Thượng Văn Thư vui mừng không che đậy

- Các vị, tôi phải đi tỉnh nào đó nhậm chức, có duyên thì gặp lại.

- Bạch Tiểu Thăng quản lý đâu?

Trần Đại Nha bọn người vội vàng hỏi.

- Bạch tiên sinh. . .

Thượng Văn Thư giọng nói ngập ngừng, sau đó vô cùng khẳng định nói ra

- Có chuyện trọng yếu hơn, địa phương càng đặc sắc hơn đang chờ cậu ấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận