Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2130: Thân vương cho mời (1)

Sau khi đoàn doanh nghiệp Trung Quốc rời khỏi đất nước Lekram này, lại bay thẳng tới trạm dừng chân quan trọng nhất của hành trình – liên minh các tiểu vương quốc phía tây.

Trên máy bay, Hầu Doãn Thành lại ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, giới thiệu với anh:

- Bây giờ chúng ta đi tới liên minh các tiểu vương quốc phía tây, không phải là một quốc gia mà là mấy quốc gia có tù trưởng, thủ lĩnh của bộ lạc liên kết lại với nhau, tính chất không khác với liên minh bên Châu u.

Hầu Doãn Thành nói thêm:

- Ban đầu, trong kế hoạch chúng ta đi Châu Phi, nhân viên ngoại sự xếp nơi đó là vị trí tới thăm đầu tiên, trạm dừng đầu đầu tiên. Đáng tiếc lại có một ít ngoại sự xung đột với đối phương, cho nên sau khi trưng cầu ý kiến của đối phương đã quyết định rời lại sau khi đi tới nước Lekram.

- Thăm hỏi bên đó xong, chúng ta có thể trở về trong nước.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy gật đầu.

- Cậu cũng đừng cho rằng chúng ta sẽ không tốn sức ở trạm dừng cuối cùng này. Nơi đó có hai mươi mấy đất nước, diện tích cộng lại là gần nửa Châu Phi. Trình độ phát triển kinh tế của các đất nước trong liên minh không đồng đều, nơi phát triển nhất cũng không vượt qua được phía tây, các nước nông nghiệp lại có tự nhiên tài nguyên và hầm mỏ phong phú. Đó là đối tượng quan trọng nhất để lần này chúng ta qua đây.

Hầu Doãn Thành lại nói.

Bạch Tiểu Thăng lại gật đầu.

Hầu Doãn Thành giới thiệu những tình huống này, thật ra đã sớm được Hồng Liên điều tra ra và in vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Những gì Bạch Tiểu Thăng biết còn muốn kỹ càng tỉ mỉ hơn Hầu Doãn Thành giới thiệu rất nhiều lần.

Hầu Doãn Thành lại giới thiệu tiếp về một vài tình hình, thấy Bạch Tiểu Thăng ngoại trừ gật đầu thì vẫn là gật đầu, ông lập tức kỳ lạ nhìn anh, mỉm cười nói:

- Cậu không có gì muốn hỏi sao? Ví dụ như tò mò về văn hóa địa lý, phong thổ nhân tình? Cậu cần thì cứ hỏi tôi, tôi đã xem qua rất nhiều tài liệu, có thể nói chuyện với cậu một chút. Dù sao còn phải mấy giờ nữa mới đến nơi, ngồi không cũng chán.

Có thể nhìn ra được, Hầu Doãn Thành làm người dẫn đầu đoàn thương nghiệp, trước khi đi đã chuẩn bị kỹ càng.

Lúc này, ông lại có ý định muốn khoe khoang cùng Bạch Tiểu Thăng.

Hầu Doãn Thành còn có một mặt như thế, làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng điều này mới càng lộ vẻ thân thiết, không xa lạ.

Bạch Tiểu Thăng chợt có ý muốn đùa, mỉm cười:

- Cục trưởng Hầu, ban đầu tôi cũng đặc biệt thích xem một vài tạp chí phong cảnh, địa lý gì đó. Ngài có tin không, tôi biết còn không ít hơn ngài đâu.

Lời nói này vẫn rất "Kiêu căng".

Hầu Doãn Thành nghiêng người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tốt lắm, vậy tôi phải thi với cậu mới được. Tôi hỏi cậu đáp, xem cậu biết được bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, dùng tay ra hiệu "mời".

- Vậy xin hỏi, liên minh tiểu vương quốc phía tây được thành lập vào thời gian nào, trong đó từng trải qua mấy thư ký trưởng, đất nước nào có kinh tế phát triển nhất, thứ tự đất nước có hầm mỏ phong phú nhất là thế nào...

Hầu Doãn Thành cho Bạch Tiểu Thăng một đề thi "căn bản" trước.

Điều này làm sao có thể làm khó được Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chờ ông nói xong liền mở miệng, không nhanh không chậm nói ra tất cả đáp án, không sai một câu nào.

- Được lắm, vậy tôi cho cậu câu hỏi khó hơn một chút. Ôi, nếu như tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời được, vậy bữa sáng ngày mai sẽ do cậu mời đấy!

Hầu Doãn Thành mỉm cười cũng rất có tinh thần.

- Được, chỉ có điều nếu như tôi đều trả lời được, trả lời đúng, có phải ngài cũng nên tiêu pha một chút không nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Dù sao đường đi còn dài, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chơi chút cũng được.

- Cơm, tôi quản, bao gồm cả hai người đi theo cậu, Vi Vi và Lôi Nghênh đúng không?

Hầu Doãn Thành nói.

Hai người bọn họ nói chuyện lớn tiếng, làm cho người ngồi dãy phía trước và sau đều nhìn qua.

Người ngồi gần bọn họ làm sao có thể là nhân vật nhỏ được. Không phải Lục Vân thì chính là Giả Thành Sơn, không phải Đổng Thiên Lộ thì chính là Vương Tuyền Thiên, đều là những doanh nhân lớn hàng đầu.

Thấy Hầu Doãn Thành và Bạch Tiểu Thăng "phân cao thấp", thấy vị cục trưởng Hầu còn có vẻ thân thiện như vậy, tất cả mọi người đều muốn xem náo nhiệt.

- Tiếp theo, vấn đề này có thể khó, trả lời không được thì cậu đừng trách tôi không khách sáo.

Hầu Doãn Thành chỉ hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi cười hỏi:

- Tiểu Thăng, tôi hỏi cậu, tổng mức giao dịch giữa nước ta và các tiểu vương quốc thống nhất phía tây năm ngoái đã đạt được độ cao mới trong lịch sử, cụ thể là bao nhiêu? Ngành sản xuất nào của Trung Quốc có xuất siêu? Chúng ta lại cần sản phẩm, nguyên vật liệu nào...

Hầu Doãn Thành hỏi,

Cũng không phải vấn đề nhân văn địa lý giống như vừa rồi, mà là vấn đề kinh tế buôn bán, còn yêu cầu về thời gian.

- Cục trưởng Hầu, như vậy thì có chút ép buộc rồi.

- Ngài làm vậy chính là muốn để cho tổng giám đốc Bạch về sau mời khách à.

- Tôi thật ra có thể trả lời được một phần, nhưng muốn nói biết hết, vậy chỉ có thể là nhân sĩ chuyên nghiệp, cái này cũng quá khó rồi.

Bên cạnh có mấy vị doanh nhân lớn lập tức trêu chọc ồn ào.

- Thế nào?

Hầu Doãn Thành cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, bộ dạng "cậu nhanh chịu thua đi".

Bạch Tiểu Thăng không chút hoang mang, vừa cười vừa nói:

- Căn cứ theo số liệu do tổng cục Hải Quan tuyên bố, đặc biệt là trước tháng tám năm ngoái, mức giao dịch giữa Trung Quốc và liên minh tiểu vương quốc phía tây đã đạt tới năm mươi nghìn tỷ, tăng 5,5%...

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói liên tục, làm cho người xung quanh nghe được đều ngơ ngác nhìn nhau.

Số liệu này nói có mắt có mũi, nội dung tỉ mỉ xác thực. Có thật không vậy?

Lúc này đang trên máy bay, mọi người khó có thể dùng điện thoại để kiểm tra đối chiếu trên mạng nên lập tức nhìn về phía Hầu Doãn Thành.

Hầu Doãn Thành im lặng như núi, trầm ngâm một lát mới hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Sớm ngày mai, các người muốn ăn gì?

Mọi người xung quanh sửng sốt một lát rồi lập tức cười vang.

Rất nhiều người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đều giơ ngón tay cái lên.

- Vậy tôi lại hỏi cậu một chút về các phong thổ nhân tình, cấm kỵ trong phong tục của các quốc gia, cậu dám ứng chiến không?

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói.

Lúc này, đến lượt Bạch Tiểu Thăng làm động tác "mời ra đề".

Vấn đề của Hầu Doãn Thành lại một lần nữa bị Bạch Tiểu Thăng cho ra đáp án hoàn toàn không sai lầm, làm cho mọi người ở đó đều thán phục.

Bạch Tiểu Thăng dù sao cũng là người trẻ tuổi, có tâm tính của tuổi trẻ, nhất thời cao hứng, chủ động nói với mọi người xung quanh về “lịch sử điển cố", “lễ nghi phong tục" của các nước. Có vài điều ngay cả Hầu Doãn Thành cũng không biết, còn phải hỏi thăm anh.

Đây cũng là Hầu Doãn Thành làm người rộng rãi, tính tình ngay thẳng, lại thêm có quan hệ tốt với Bạch Tiểu Thăng. Nếu không, để cho lãnh đạo "khiêm tốn thỉnh giáo" trước mặt mọi người như vậy, không có khả năng có gì đáng nói cả.

- Cậu được lắm, Tiểu Thăng, tổng giám đốc Bạch, cậu đã nắm các trường hợp bên kia giống như hạ bút thành văn, tôi lại yên tâm rồi.

Cuối cùng, Hầu Doãn Thành cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng như thế.

Lời này rơi vào trong tai Bạch Tiểu Thăng, lập tức làm cho anh nhận thấy được vi diệu trong đó.

- Cái gì gọi là làm cho ngài yên tâm, điều này có ý gì?

Bạch Tiểu Thăng lập tức ngạc nhiên nói.

Hầu Doãn Thành không giấu diếm nữa, vừa cười vừa nói:

- Là như vậy, căn cứ theo hành trình sắp xếp, đối phương yêu cầu một loạt các yếu tố, lần này sau khi đoàn thương nghiệp đến nơi, những nhân viên chính vụ chúng tôi sẽ không đi theo khảo sát mà do những doanh nhân lớn các cậu chia ra làm hai đội, đi theo những đường khác nhau.

Tin tức này làm cho Bạch Tiểu Thăng hơi bất ngờ, lại không đặc biệt giật mình, dù sao trước đây bọn họ cũng từng phân chia khảo sát.

Hầu Doãn Thành nói tiếp:

- Đoàn thương nghiệp chia làm hai đội, ngài Lục Vân được nhờ dẫn đầu một đội trong đó, ngài Giả Thành Sơn làm phó đội.

Bạch Tiểu Thăng theo bản năng nhìn về phía trước. Lục Vân, Giả Thành Sơn đang ngồi ở trước mặt anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận