Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2134: Lại gặp Trần Phi Tù (1)

Trần Phi Tù nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có vẻ vô cùng cao hứng, bước nhanh tới. Trước đây, Bạch Tiểu Thăng đã từng cứu cậu ta một mạng, hơn nữa tính tình hai người hợp nhau, nói chuyện cũng hợp.

Bạch Tiểu Thăng đối mặt với Trần Phi Tù, cũng cười như gặp lại người bạn cũ vậy.

- Lão Bạch, lại gặp mặt rồi! Trước đây, tôi nói mời anh tới Châu Phi làm khách, anh nói có cơ hội thì nhất định sẽ tới! Anh xem đi, lúc này không phải cơ hội lại tới rồi sao?

Tình Trần Phi Tù vốn có chút tùy tiện, trong trường hợp như vậy mà vẫn đánh tiếng nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, lập tức khiến cho rất nhiều người xung quanh quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười đối mặt, nhiều lắm thì chớp chớp mắt tiến hành ám chỉ.

- Anh chớp mắt với tôi làm gì... A, anh yên tâm đi, chúng ta nói tiếng Trung Quốc, ở đây cũng chỉ có mấy người nghe hiểu được thôi. Đâu phải ai cũng có tiếng Trung Quốc qua cấp tám chứ.

Trần Phi Tù nhìn ra lo lắng của Bạch Tiểu Thăng thì cười hì hì nói.

Điều này thật ra cũng đúng, tiếng Trung Quốc cấp tám, chắc hẳn trong đánh giá mức độ của các loại ngôn quốc tế ngữ thì, cấp bậc này phải là độ khó của địa ngục rồi...

Chỉ có điều bây giờ trọng điểm không phải là người bên ngoài nghe có hiểu hay không.

Mà là Bạch Tiểu Thăng vừa mới chào hỏi thân vương người ta, Trần Phi Tù lại chặn ngang một đòn, điều này liệu có thích hợp không?

Cho dù tính tình thân vương người ta có tốt, ở trước mặt nhiều người nhìn như vậy lại bị nhận nhầm, ai mà không tức giận chứ? Thấy đến cảnh tượng như vậy, có phải trong lòng sẽ không thoải mái không?

Dù thế nào, người và xuất hiện lại cho bản vương đứng chờ một bên? Người đâu, đuổi ra ngoài cho bản vương!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng không ngừng xuất hiện cốt truyện, âm mưu trong phim cổ trang.

Chuyện này mà ầm ĩ lên không chừng sẽ tạo thành mâu thuẫn, ảnh hưởng tới tình hữu nghị quốc tế đấy...

Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn Trần Phi Tù cười, vừa vội vàng quay mặt nhìn Vị thân vương điện hạ kia.

Không cần Bạch Tiểu Thăng cố ý đưa mắt tìm kiếm, vị thân vương điện hạ kia đã đi tới.

Ở khoảng cách gần hơn, Bạch Tiểu Thăng mới nhìn rõ, có lẽ là do màu da, có lẽ là được bảo dưỡng thỏa đáng nên vẻ mặt vị thân vương này tối thiểu lớn hơn mình mười tuổi, khi đi cũng lộ ra một khí thế khác hẳn người thường.

Người trong vương tộc, đi ngồi nằm đều thành lễ nghi.

Vị trí bàn tay, độ lắc của cánh tay và bàn chân đặt trước sau, khoảng cách của mỗi bước đều có quy định rõ ràng, đi ra quả thật đầy khí thế.

Nhìn vị thân vương thân cao ráo, dáng người cân xứng rắn chắc, rất có uy nghiêm. Lại nhìn lên trên mặt, nụ cười của hắn không hề gượng gạo cũng không giả tạo, lộ ra sự chân thành, hai mắt sáng dịu dàng lại lấp lánh có thần.

Vị thân vương này vốn có tên rất dài, chỉ có điều trên truyền thông đăng tin sẽ gọi hắn đơn giản là thân vương Hardu.

Khi Bạch Tiểu Thăng đối diện với thân vương Hardu, anh cúi người chào.

Đây cũng là một loại lễ nghi không thể thiếu, Trung Quốc là nước lớn có lễ nghi lớn, tất nhiên không thể thất lễ.

- Không cần, lễ nghi phiền phức không thích hợp với bữa tiệc riêng của tôi. Ở đây, chúng ta là bạn bè bình đẳng, không cần câu nệ.

Thân vương Hardu khoát tay với Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười chân thành nói.

- Đúng vậy, mọi người chúng ta đều là bạn, không cần phải khách sáo như thế.

Trần Phi Tù cũng ở phía sau cười nói.

Bạch Tiểu Thăng vốn muốn khách sáo với Thân vương điện hạ vài câu, nghe Trần Phi Tù nói thế thì lập tức lại lau mồ hôi giùm cậu ta.

Thân vương điện hạ giản dị dễ gần là tu dưỡng cá nhân của hắn cao, cậu làm khách, sao có thể thật sự không câu nệ bó buộc được.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng cười áy náy với thân vương Hardu, ngầm chọc Trần Phi Tù.

Trần Phi Tù không ngờ còn không thay đổi tính tình tùy ý, lại mỉm cười nói với thân vương Hardu:

- Thân vương điện hạ, ngài xem này ở đây đã có nhiều khách tới như vậy, tất cả đều chờ để nói chuyện với ngài đấy. Hai chúng tôi cũng đã lâu không gặp, muốn đi qua bên kia uống một chén, trò chuyện, lại không chiếm thời gian của ngài nữa.

Trần Phi Tù lại muốn đuổi thân vương đi!

Bạch Tiểu Thăng quả thật có chút đau đầu.

Ở đây có bao nhiêu người muốn trò chuyện cùng thân vương vài câu, còn phải xếp hàng, không ngờ cậu ta thậm chí không muốn chờ thêm một lát, anh cũng phục rồi.

Không chỉ Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy, người bên ngoài cũng kinh hãi giương mắt nhìn Trần Phi Tù, chỉ trỏ, bàn luận xôn xao.

Bạch Tiểu Thăng không để cho Hồng Liên giúp đỡ thu thập những lời lẽ này, nói chung chắc hẳn cũng không khác với suy nghĩ của mình.



Thân vương Hardu mỉm cười, nhìn Trần Phi Tù gật đầu, vô cùng nho nhã nói:

- Được, các người tùy ý đi.

- Được rồi.

Trần Phi Tù mỉm cười đáp một tiếng, trực tiếp kéo Bạch Tiểu Thăng bước nhanh rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Thân vương Hardu nhìn thấy vậy cũng chỉ mỉm cười.

Trần Phi Tù kéo Bạch Tiểu Thăng đến một bãi cát trong góc của đại sảnh. Khắp đại sảnh đều là những quý ông, quý cô đều cầm ly rượu nói chuyện với nhau, ở đây lại rất ít người, thật ra cũng yên tĩnh.

Hai người vừa ngồi xuống liền có người phục vụ cầm khay bạc bưng các loại rượu đi tới.

Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù lựa chọn một chén, người phục vụ hỏi thăm thấy bọn họ không có cần gì khác mới nhanh nhẹn lui ra, không quấy rầy nữa.

- Đúng là đã lâu không gặp! Ôi, Vi Vi và Lôi Nghênh đâu?

Trần Phi Tù không nhịn được nhìn xung quanh nói.

- Bọn họ cũng tới, chỉ có điều không tới đây, chắc là bị đưa tới nơi khác nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời.

Trần Phi Tù vỗ đùi:

- Tới cũng đã tới rồi, sao còn có thể không gặp mặt được. Để tôi đi tìm người dẫn bọn họ vào. Đã nói đi tới đây thì đều là bạn bè bình đẳng, sao có thể còn phân chia ba, bảy loại như vậy được.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng kéo lại Trần Phi Tù đang muốn đứng dậy:

- Vẫn là thôi đi! Chúng ta làm khách ở chỗ của thân vương, tất nhiên phải giữ quy củ, không thể đi quá giới hạn được. Cậu muốn gặp bọn họ, chờ sau này chúng ta ra ngoài tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, không phải tự nhiên hơn sao.

Trần Phi Tù suy nghĩ một lát, lúc này mới ngồi trở lại, vỗ tay cười to:

- Được đấy, tôi vừa vặn biết bên này có một quán nướng ven đường, có thịt lạc đà nướng có thể nếm thử. Đương nhiên, tôi cảm thấy so với đồ nướng bên Trung Quốc thì vẫn còn kém xa. Tôi nghĩ có lẽ là do vấn đề về đồ gia vị đi? Chờ khi nào đi Trung Quốc, tôi phải trộm một ít về, à không, là mua một ít.

Trần Phi Tù đĩnh đạc như vậy thật sự khiến cho Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình lại vừa buồn cười.

- Anh tới đây bên, tôi còn chưa mở tiệc đón anh, vậy tôi mượn hoa hiến phật, dùng rượu này mời anh trước.

Trần Phi Tù cầm ly rượu lên, lại lầm bầm một câu:

- Đương nhiên, đây cũng không phải là cửa nhà tôi, tôi cũng là khách tha hương, chưa nói tới đón gió, nhiều lắm chúng ta cũng chỉ được xem như là tha hương gặp bạn cũ.

Người này, tiếng Trung Quốc nói thông suốt, ngay cả tục ngữ thành ngữ cũng mở miệng liền nói ra được, Bạch Tiểu Thăng thậm chí cảm thấy cậu ta còn nói chuyện giỏi hơn nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc nữa.

Hai người chạm ly và nhấp một hớp rượu.

Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới cái gì, đặt ly rượu xuống và nói với Trần Phi Tù:

- Đúng rồi, vừa rồi tôi thấy thân vương Hardu, trong ánh mắt của hắn nhìn tôi có một cảm giác mờ mịt, xa lạ, chắc là không hề biết gì về tôi. Lúc cậu bảo dẫn tôi đi, hắn cũng không có ý giữ lại nói chuyện. Tôi có chút thắc mắc, hắn làm sao có thể đặc biệt phái xe đi đón tôi được? Còn nữa, cậu cũng là bạn thân của thân vương Hardu à?

Nếu Trần Phi Tù có thể xuất hiện ở đây, vậy ít nhất chứng minh những lời trước đây cậu ta nói không sai, cậu ta là con trai của một vị tù trưởng, có thân phận địa vị chắc chắn.

- Đúng vậy, là tôi bảo tùy tùng của thân vương đi đón anh.

Trần Phi Tù hạ giọng thầm nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh đã đoán đúng, giả truyền thánh chỉ, tôi còn nói anh là bạn cũ của thân vương, người kia thật sự tin. Anh ta chính là người chịu trách nhiệm tiếp đón, trong tay cũng có xe, tất cả những điều này lại đơn giản!

Trần Phi Tù dứt lời liền ngồi thẳng lưng thẳng, đắc ý nói:

- Về phần tôi, kẻ hèn này tất nhiên là người bạn của thân vương Hardu!

Càng nhìn càng giống như một tên lường gạt...

Bạn cần đăng nhập để bình luận