Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 214: Áo gấm về quê



Trạm xe buýt đường dài.

Lên xe buýt Thiên Nam đi hướng Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng ngồi dựa vào gần cửa sổ, nhìn ra ngoài ngẩn người.

Ngoài cửa sổ từng tia từng tia mưa nhỏ, giống như thời điểm hắn đến Thiên Nam nhiều năm trước.

Là bởi vì thời tiết như vậy, Bạch Tiểu Thăng thay đổi quyết định đi máy bay cùng với đường cao tốc, quyết định lại ngồi một lần xe buýt đường dài.

Nhiều năm trước, cũng thời tiết như vậy, hắn đi xe buýt đến Thiên Nam học, nhiều năm về sau, thời tiết cũng như vậy, theo xe buýt rời đi Thiên Nam.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị trở về nhà cũ —— Trung Kinh để phát triển.

Trung Kinh cùng Thiên Nam, là hai tỉnh khác nhau.

Trung Kinh là tỉnh lị, trình độ phồn vinh cao hơn Thiên Nam, là thành phố hạng hai.

Nhà Bạch Tiểu Thăng, tại một huyện gần Trung Kinh.

Đến Thiên Nam, là vì cầu học. Trong đại học lại xảy ra chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thăng nghĩ tại Thiên Nam lăn lộn ra cái bộ dáng, lại áo gấm về quê.

Mà hiện tại, hẳn là áo gấm về quê đi.

Phòng ở Thiên Nam, hắn đem khoản dư giao nộp, phòng ở bàn giao cho Trịnh Đông Tỉnh quản lý, trong thẻ số dư còn lại còn được 2 triệu.

Mà vừa thăng cấp phó tổng giám đốc, Bạch Tiểu Thăng giải tỏa kim ngạch, là mười triệu!

Cũng là nói, trong tấm thẻ Chí Tôn trên người hắn có trọn vẹn mười hai triệu!

Theo Hồng Liên nói, cấp quản lý có thể ngoài định mức xin kim ngạch, sau khi thăng cấp sẽ bị trừ, nhưng là cấp phó tổng giám đốc có thể ngoài định mức lại thân kim ngạch, lại là mười triệu.

Đương nhiên, loại "Xin kim ngạch" này, cùng mở khóa tài chính khác biệt, chỉ có thể dùng cho làm việc và sự vụ trong tập đoàn.

Liên quan tới phó tổng quản lý hệ thống phụ trợ, Bạch Tiểu Thăng hiện đang nghĩ lại một tý, còn cảm giác được là một hạng công năng phi thường thú vị.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, điện thoại di động của hắn vang lên.

Là mẹ hắn gọi điện.

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại.

- Mẹ, con đã lên xe, đúng, giờ này hôm sau sẽ tới Trung Kinh.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Làm sao không đi máy bay hay đường sắt cao tốc a, đứa nhỏ này! Ngồi xe đường dài, có biết bao nguy hiểm!

Mẹ Bạch Tiểu Thăng nhịn không được trách cứ nói, trong thanh âm tràn đầy lo lắng.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng ấm áp.

- Con nghĩ trải nghiệm một tý năm đó cảm giác nha, yên tâm đi, mẹ, không có việc gì mà!

Bạch Tiểu Thăng cười nói

- Cha con đâu.

- Bên cạnh, đang nghe lén đây.

Bạch mẫu hừ lạnh một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng mơ hồ nghe được, lão ba có chút nổi giận, tận lực đè thấp giọng

- Ai nghe lén, trước mặt con, tại sao nói lời như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Cha hắn từ trước tới nay, đối với hắn đều rất nghiêm, đối với con cái, cũng xấu hổ khi biểu đạt tình cảm.

- Tiểu Thăng a, trên đường chú ý an toàn một chút.

Lão ba cầm điện thoại di động, lầm bầm một tiếng.

Sau đó, liền đưa điện thoại cho mẹ hắn.

- Trở về cũng tốt, vài ngày sau là đại thọ tám mươi tuổi của bà con, người trong nhà đều đến, gia tộc đại tụ hội. Còn có, mẹ tìm đối tượng cho con, là cháu của bạn ông con, mới về thăm nhà một chút!

Lại tìm đối tượng ra mắt?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nghĩ tới Hứa Phương, cảm giác có chút khóc cười không được.

Bất quá, còn có mấy ngày liền là sinh nhật bà a, mình vậy mà quên, lão nhân gia đã tám mươi tám! Khó trách phải làm lớn!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có chút ảo não, mình không có mua thứ gì!

Được rồi, trở về Trung Kinh lại mua a!

Bạch Tiểu Thăng nhớ tới bà, lão thái thái hơn tám mươi tuổi tinh thần vô cùng phấn chấn, từ nhỏ thương hắn nhất, có điều những năm gần đây, cũng có chút tai điếc hoa mắt.

Bạch Tiểu Thăng khó tránh khỏi cũng có chút sầu não.

Bất quá vừa nghĩ tới toàn cả gia tộc tụ hội, Bạch Tiểu Thăng cười khổ một tý.

Gia tộc a, thật đúng là rất khai chi tán diệp.

Anh em của ông một nhóm lớn, đến cha mình thế hệ này, lại là một nhóm lớn, phân bố ở các nơi, hàng năm khó gặp.

Người càng nhiều, khó tránh khỏi có làm ăn thật tốt, làm ăn không được khá, cô bảy dì tám nói chuyện ganh đua so sánh không dứt.

Bạch Tiểu Thăng từ nhỏ đã bị cùng cái này cái kia so sánh, cũng bị không ít châm chọc khiêu khích.

Hiện tại, ta đã không phải là ta lúc trước, ta tối thiểu nhất cũng là triệu phú!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ từ bản thân hơn mười triệu, có chút cười một tiếng.

Cùng mẹ nói chuyện vài câu, Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ thật nên đi máy bay hoặc là đường sắt cao tốc, sớm một chút trở về, bồi người nhà nhiều một chút.

Xe buýt đỗ mười mấy phút, không ngừng có người đi lên.

Chỗ Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống có ba cái ghế liên tiếp, chỗ hắn gần cửa sổ.

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, cột tóc đuôi ngựa đi tới.

Xem xét thì là một cô gái thể thao, dáng người rất tốt, mặc quần đùi, bắp đùi trắng như tuyết thẳng tắp, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.

Mặt của nàng tinh xảo trắng nõn, dung nhan tính được lên cực giai.

Bất quá đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, hắn thấy qua Ngụy Tuyết Liên, Ngụy Mặc Nhiễm, Hàn Sơ Ảnh, cái nào không phải là đỉnh cấp mỹ nữ, cùng với các nàng so, cô gái này còn kém chút.

- Được rồi, được rồi, tôi lên xe a, ai nha, biết rõ, Dương Thiến Nhi tôi làm sao lại gạt anh chứ.

Mỹ nữ cười hì hì, mang tai nghe nói chuyện, ngẩng đầu một cái cùng Bạch Tiểu Thăng liếc nhau.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thẳng người khác, cô gái có chút nhăn lại lông mày lườm hắn một cái không rõ ràng.

- Tốt, tốt, không thèm nghe anh nói nữa. Không phải tôi là đại mỹ nữ, không để ý liền bị người ăn đậu hũ.

Dương Thiến Nhi cúp điện thoại, tìm chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của nàng tại Bạch Tiểu Thăng bên người, còn ở giữa.

Dương Thiến Nhi nhịn không được nhíu mày, nàng muốn dựa vào cửa sổ.

Bạch Tiểu Thăng sau khi dời đi ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ xe từng tia từng tia mưa phùn.

Dương Thiến Nhi dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng toàn thân lên xuống, cộng lại chỉ sợ đều không đủ năm trăm đồng, quần áo đều giặt tới trắng bệch.

Người này, lẫn vào thật kém!

Dương Thiến Nhi khẽ lắc đầu, một thân quần áo của nàng, mũ bóng chày cũng đã năm trăm đồng đây.

Cất kỹ túi xách, nàng muốn ngồi xuống, bỗng nhiên chớp mắt mỉm cười đối Bạch Tiểu Thăng nói

- Xin chào, anh tốt.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn sang, chỉ một ngón tay ngay cái mũi của mình, xác nhận đối phương là gọi mình.

- Tôi muốn ngồi vị trí gần cửa sổ, anh có thể cùng tôi đổi một chút không?

Dương Thiến Nhi nụ cười ngọt ngào, ngữ khí nhu hòa, trong lòng lại xem thường.

Đồ nhà quê, ta lại cho ngươi thể diện, tranh thủ thời gian cùng ta đổi a.

- Thật xin lỗi, tôi cũng thích vị trí gần cửa sổ.

Bạch Tiểu Thăng gọn gàng mà linh hoạt lắc đầu.

Dương Thiến Nhi lại cầu vài câu, Bạch Tiểu Thăng không động đậy.

Dương Thiến Nhi tức giận, trong lòng thầm mắng: nhìn liền biết là đồ độc thân, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.

Vậy nên ngươi mới độc thân!

- Tôi cho anh hai trăm đồng, mua vị trí của anh, cũng có thể đi.

Dương Thiến Nhi nói xong, thật xuất ra hai trăm đồng.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn nàng một cái, không kêu một tiếng, tiếp tục nhìn hướng ngoài cửa sổ.

Dương Thiến Nhi cảm thấy mình bị rất khinh bỉ, thật thấy tức giận.

- Cô gái, cô để một chút nữa nói có được không.

Có người sau lưng Dương Thiến Nhi thúc giục, nàng chỉ được hầm hừ ngồi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người trong xe càng ngày càng nhiều.

Chỗ bên cạnh Dương Thiến Nhi, ngồi là người đàn ông trẻ tuổi, ôn tồn lễ độ, mang theo mắt kiếng gọng vàng, trong lúc vô tình đụng phải Dương Thiến Nhi một chút, phi thường có lễ phép mà xin lỗi một tiếng.

Dương Thiến Nhi đối với hắn ngược lại là hảo cảm tăng nhiều, đồng thời nhịn không được lại trừng Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng xem thường:

- Đều là đàn ông, tuổi tác tương tự, nhưng mà anh nhìn xem, cùng người ta so, anh muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn phong độ không có phong độ, mấu chốt là ngươi không có tiền! Tiền đồ ảm đạm!

Nghĩ như vậy, Dương Thiến Nhi trong lòng nhịn không được một trận khoái ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận