Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2141: Tin tức khiến cho người ta chấn động (2)

Bạch Tiểu Thăng nhìn người đàn ông chỉ hơn mình vài tuổi, trong lòng chợt có thắc mắc: Anh ta dựa vào đâu?

- Tôi nghĩ cậu đã đoán ra được, tôi và Ôn Ngôn là anh em, tôi là anh của cậu ta.

Ôn Ngữ nói:

- Chỉ có điều chúng tôi không cùng huyết thống mà thôi.

Tin tức này lại để cho Bạch Tiểu Thăng hơi giật mình.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhưng nghi ngờ nhìn Ôn Ngữ nói:

- Hai anh em các người một người là đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, một người nắm giữ Bộ giám sát cao hơn phó tổng giám đốc, vậy các người là…

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Trước mắt, chẳng phải là nắm tập đoàn trong tay sao?

Ôn Ngôn không phải là người tham vọng, nhưng Ôn Ngữ này thì không biết được!

Có thể nói tập đoàn đều đang nằm trong sự khống chế của anh em bọn họ, một khi bọn họ liên thủ, tập đoàn đổi chủ cũng chưa biết chừng!

Bạch Tiểu Thăng lập tức cảnh giác.

- Này cậu có thể yên tâm, quan hệ của tôi và Ôn Ngôn trước sau đều không tốt lắm, có thể nói từ trước đến nay đều là đối đầu.

Ôn Ngữ thản nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng không hề tin lời anh ta nói, tâm trạng rối bời, nghĩ có nên liên lạc với Tư Đồ Dần để hỏi thăm một chút hay không.

- Hơn nữa chức vụ hiện tại của chúng tôi là do ông nội quyết định.

Ôn Ngữ chậm rãi nói.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ, lúc đầu không để ý tới những lời này, bỗng nhiên anh lấy lại tinh thần, không thể tin nổi ngước mắt nhìn Ôn Ngữ.

- Đây cũng là một trong những việc mà tôi muốn gặp cậu, muốn làm sáng tỏ trong hôm nay.

Ôn Ngữ chậm rãi nói:

- Theo tôi hiểu rõ, Ôn Ngôn không nói cho cậu biết, ngài Tư Đồ cũng không nói cho cậu biết, thậm chí chuyện liên quan tới con người tôi, bọn họ cũng che giấu cậu, muốn chờ tôi tự mình gặp mặt cậu, tự mình nói cho cậu nghe những chuyện này.

- Anh mới vừa nói là ông nội?!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào hai mắt của Ôn Ngữ, lại chỉ muốn hỏi câu này.

Ôn Ngữ gật đầu.

- Bạch Tiểu Thăng, thật ra tôi biết thân phận của cậu, biết cậu là thế hệ cháu của ngài Bạch Chấn Bắc, có quan hệ huyết thống.

Ôn Ngữ không hề nói theo ý của Bạch Tiểu Thăng mà vẫn làm nói theo ý của mình.

Anh ta nói chính là thân phận mà lâu nay Bạch Tiểu Thăng vẫn giữ kín không nói ra.

Đối phương lại biết!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà cơ thể căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Ôn Ngữ, chờ anh ta nói tiếp.

- Tôi thậm chí biết cậu tiến vào tập đoàn là chạy tới chức chủ tịch.

Ôn Ngữ lại nói:

- Chỉ có điều cậu yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cậu chạy về phía mục tiêu đó... Chỉ cần cậu có bản lĩnh kia!

Những lời cuối cùng này, bất kể giọng điệu hay vẻ mặt của Ôn Ngữ đều mang "sự thù địch" lớn.

- Con người anh trả lời người khác, từ trước đến nay đều quanh co lòng vòng, yêu lạc đề như vậy sao!

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm anh ta biết bao nhiêu về mình, bởi vì nhiều lần giật mình nên cảm giác có chút tê dại. Anh chỉ muốn biết cách gọi của đối phương vừa rồi là có ý gì!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói:

- Nói cho tôi biết, ông nội anh vừa nói chẳng lẽ là chỉ...

Bởi vì quá kích động nên giọng nói của Bạch Tiểu Thăng nghe cũng có hơi khàn khàn.

- Bạch Tiểu Thăng, chú hai của cậu – ngài Bạch Chấn Bắc quả thật không có con.

Ôn Ngữ chậm rãi nói:

- Nhưng khi ông ấy già đã nhận nuôi hai đứa trẻ, không phải là làm con trai, mà là làm cháu trai. Ông đặt tên cho hai người, một người tên là Bạch Tuyên Ngữ, một người tên là Bạch Tuyên Ngôn. Bọn họ còn có tên riêng là Ôn Ngữ, Ôn Ngôn.

Lời nói này trực tiếp làm cho Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc đến ngây người.

Hóa ra Ôn Ngôn, Ôn Ngữ còn có thân phận như vậy!

Ôn Ngữ nhìn vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng như vậy, không nhanh không chậm nói tiếp:

- Trước mắt, ở trong tập đoàn chỉ có tôi và Ôn Ngôn, còn có ngài Tư Đồ biết được thân phận của cậu. Đồng thời ngoại trừ ngài Tư Đồ ra, tôi và Ôn Ngôn không được có bất kỳ quấy nhiễu nào đối với cậu. Tôi không biết cậu làm thế nào vào được tập đoàn, cũng không biết cậu thăng chức nhanh thến ào, nhiều nhất tôi sẽ chỉ ký tên bổ nhiệm. Chỉ có điều tôi nghĩ, nếu cậu được ông nội cho người dẫn vào tập đoàn, tất nhiên sẽ hướng tới vị trí cao nhất. Nhưng cậu không phải là người duy nhất chạy về hướng đó. Tôi sẽ là đối thủ của cậu, tôi sẽ không để cho cậu dễ dàng lấy đi tập đoàn! Bởi vì bây giờ cậu không xứng!

Ôn Ngữ ở ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng, cho thấy lập trường đối lập.

Ánh mắt anh ta cũng lạnh lùng, thậm chí còn có mấy phần khinh thường.

Bạch Tiểu Thăng im lặng không nói, vẫn đang tiêu hóa lời Ôn Ngữ - Bạch Tuyên Ngữ nói.

Vẻ mặt Bạch Tuyên Ngữ không cảm xúc chờ đợi Bạch Tiểu Thăng hoàn hồn.

Kinh sợ, phẫn uất trước đối thủ tự nhiên xuất hiện giống như kẻ bị bệnh tâm thần, kêu gào anh ta mới là người chính thống, người duy nhất có quyền kế thừa...

Bạch Tuyên Ngữ chờ đợi phản ứng của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra, sau đó từ từ mở mắt ra, nhìn Bạch Tuyên Ngữ, ánh mắt bình tĩnh.

- Hóa ra trong này lại còn có nhiều chuyện mà tôi không biết như vậy.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Bạch Tuyên Ngữ dần trở nên kiên định.

Ánh mắt này tất nhiên vẫn chưa làm cho Bạch Tuyên Ngữ coi trọng Bạch Tiểu Thăng hơn.

- Cảm ơn tất cả những gì ngài Ôn Ngữ đã làm với tập đoàn, nhưng tập đoàn vẫn không phải là của anh, không phải lời anh nói mới được tính. Anh muốn tranh với tôi sao? Tôi sẽ chờ anh ở điểm cuối.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên:

- Tôi nghĩ những điều anh muốn nói với tôi hẳn là nói xong rồi. Vậy thứ lỗi cho tôi có việc nên không thể ở lại thêm nữa. Tôi nghĩ thời gian của đại diện chủ tịch hội đồng quản trị cũng rất ít, vậy tôi từ biệt ở đây.

Bạch Tuyên Ngữ không hề ngăn cản, thậm chí không nói lời nào.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhiều lời, bước nhanh ra cửa.

Hai người lại lãnh đạm kết thúc cuộc nói chuyện như vậy.

Không lời đe dọa, không tỏ thái độ mãnh liệt, nhìn như bình thản không sóng gió.

Nhưng càng là vậy, một ngày kia hai người tranh đấu chém giết sẽ càng là không chết không dừng!

Chờ cánh cửa sau lưng Bạch Tiểu Thăng đóng lại, Bạch Tuyên Ngữ quay đầu nhìn về phía cửa, trong ánh mắt vẫn không chút dao động.

- Lần này tìm cậu nói rõ những lời này, tôi chính là muốn nói cho cậu biết…

Bạch Tuyên Ngữ giống như đang cách không trung nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, giọng nói không cao, không nhanh không chậm, lại vô cùng nghiêm túc:

- Tập đoàn không phải là một trái cây, có thể mặc cho người hái! Nó là tâm nguyện trong cuộc đời này của tôi, tôi sẽ không buông tay!

Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài cửa, tất nhiên không có cách nào nghe được lời nói sau cùng của Bạch Tuyên Ngữ ở trong cửa.

Bạch Tiểu Thăng muốn đi về suy nghĩ một lát.

Anh sẽ phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Bên ngoài, Trần Phi Tù đang vô cùng buồn chán, trò chuyện với hai người vệ sĩ da trắng của Bạch Tuyên Ngữ.

Trên thực tế, người ta căn bản không để ý tới anh ta. Hoàn toàn là một mình anh ta đang nói chuyện, đang "trêu chọc".

Không ai trả lời, nhưng Trần Phi Tù vẫn làm không biết mệt, còn kể chuyện cười cho người ta nghe.

Có thể nhìn ra được, nếu không phải Trần Phi Tù có thân phận không bình thường, hai người này thật sự có tâm trạng muốn vặn gãy cổ cậu ta.

Trần Phi Tù đang làm cho người ta chán ghét, chợt nghe cửa phòng mở ra, thấy Bạch Tiểu Thăng đi ra thì lập tức nhìn đồng hồ trên tay và đi qua đón.

- Anh đi vào trong không tới nửa giờ, đã nói chuyện xong rồi sao? Các người nói gì vậy? Anh sẽ không phải thật sự không quen biết đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn các anh chứ?

Trần Phi Tù vô cùng tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cậu ta, cười nhạt:

- Lão Trần, hôm nay tôi hơi mệt.

Trần Phi Tù lập tức kinh ngạc nhìn anh.

- Tôi phải trở về trước.

Bạch Tiểu Thăng vỗ nhẹ vào vai của Trần Phi Tù:

- Hôm nào đó, tôi sẽ ra ngoài cùng cậu sau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận