Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2142: Tôi coi trọng cậu (1)

Sau khi Bạch Tiểu Thăng gặp mặt Bạch Tuyên Ngữ, đã không còn muốn ở lại đây nữa. Anh đánh tiếng với Trần Phi Tù lại từ chối khéo việc cậu ta muốn đưa tiễn anh, một mình đi đến chỗ hành lang khác và dùng điện thoại gọi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, dẫn bọn họ rời đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh còn không biết có chuyện gì xảy ra.

Sao bữa tiệc của thân vương Hardu mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng đã muốn rời đi chứ?

Chỉ có điều, bọn họ cũng không hỏi gì thêm mà theo Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi, trong lòng Trần Phi Tù luôn cảm thấy kỳ lạ.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng không nói gì nhưng cậu ta vẫn phát hiện ra trong lòng Bạch Tiểu Thăng có việc.

Hơn nữa chuyện này tuyệt đối không nhỏ!

Trần Phi Tù lại vòng trở lại, gặp Bạch Tuyên Ngữ.

- Ngài Tuyên Ngữ, ngài và Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc đã nói chuyện gì mà anh ấy thậm chí không tham gia bữa tiệc bên này, cũng không muốn ở cùng với người bạn xa cách lâu ngày là tôi vậy?

Trần Phi Tù gặp được Bạch Tuyên Ngữ đã trực tiếp nói ra sự nghi ngờ của mình.

- Không có gì, chỉ là nói một vài chuyện riêng tư mà thôi.

Khi Bạch Tuyên Ngữ nói chuyện, tự nhiên lấy đồ của mình, nhìn cũng có vẻ như chuẩn bị rời đi.

- Sao vậy, ngài Tuyên Ngữ cũng muốn đi sao?

Trần Phi Tù thấy thế thì kinh ngạc nhìn Bạch Tuyên Ngữ.

Cậu ta và Bạch Tuyên Ngữ còn chưa bàn bạc được chuyện gì, theo lẽ thường Bạch Tuyên Ngữ không nên vội vàng đi như vậy chứ.

Còn nữa, Bạch Tuyên Ngữ và Bạch Tiểu Thăng nói một vài chuyện riêng à?

Nếu là "chuyện riêng", vậy đại biểu cho không tiện trả lời.

Bạch Tuyên Ngữ đã cắt đứt tâm tư muốn hỏi tiếp của cậu ta.

Chỉ là chuyện riêng này tự nhiên làm cho thái độ của Bạch Tiểu Thăng khác thường, làm cho đại diện chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Chấn Bắc cũng không tính tiếp tục bàn chuyện hợp tác nữa, cũng thật làm cho người ta càng thêm tò mò.

Trong lòng Trần Phi Tù ngứa ngáy nhưng thật sự không tiện hỏi thêm.

- Không sai, tôi cũng phải đi.

Bạch Tuyên Ngữ lại nói với Trần Phi Tù:

- Thật ra lần này gặp được Bạch Tiểu Thăng chỉ là trùng hợp thôi. Tôi nhất thời quyết định gặp anh ta, có mấy lời... Vốn cũng đắn đo không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn nói, cũng chỉ là nói sớm hay muộn mà thôi. Không nói thì sau này không chừng sẽ bị người khác tìm cơ hội thích hợp quấy nhiễu. Sau khi nói ra, anh ta cần yên lặng một chút. Mà tôi cũng cần được yên lặng một chút. Chuyện chỉ có như vậy mà thôi.

Lời nói này hàm hồ, người không rõ ý thì căn bản sẽ nghe không hiểu.

Trần Phi Tù thay đổi thái độ lười nhác, nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyên Ngữ:

- Vậy chuyện hợp tác với bên phía chúng tôi, ngài đại diện chủ tịch hội đồng quản trị cũng đã tự mình ra mặt, hoàn toàn không có thành tích cũng không sao, tính buông tha à?!

Trần Phi Tù không tin người đàn ông trước mắt này là một người xem thường đại cục, xử trí theo cảm tính, cũng không tin anh ta làm việc sẽ dễ dàng buông tha như vậy.

- Chuyện hợp tác có đôi khi nhất thời nhận được lại không phù hợp với thực tế. Ngài Trần Phi Tù cũng đã nghe được thành ý của tôi, điều kiện của tôi, vậy lúc nào đưa ra quyết định lại là chuyện của ngài.

Bạch Tuyên Ngữ thản nhiên nói:

- Tôi thấy quan hệ giữa ngài và Bạch Tiểu Thăng đặc biệt, có lẽ có thể hợp tác. Công lao không phải là của tôi cũng không sao. Chỉ cần là hợp tác với bên ngài Trần Phi Tù, tập đoàn Chấn Bắc tôi đều sẽ ra sức, vẫn mong ngài yên tâm.

Lời này nói rất hay.

Chỉ có điều nói đến nước này, Trần Phi Tù nhún vai, không nói thêm gì nữa.

- Hôm nay vừa gặp ngài Trần đã thấy thân thiết, nếu hôm nào có cơ hội, lần sau chúng ta lại cùng nhau uống trà.

Bạch Tuyên Ngữ lại cười nói, chủ động đưa tay qua.

Trần Phi Tù cũng giơ tay nắm chặt.

Bắt tay xong, Bạch Tuyên Ngữ lên tiếng chào và bước nhanh rời đi.

Đám người đi rồi, Trần Phi Tù mới lẩm bẩm nói:

- Bạch Tuyên Ngữ của tập đoàn Chấn Bắc này đúng là nhân vật có phong thái tuyệt vời! Không trách còn trẻ như vậy đã có thể làm tới chức đại diện chủ tịch hội đồng quản trị.

Sau đó, Trần Phi Tù lại nói:

- Bạch Tiểu Thăng cũng không kém chút nào.

- Bạch Tiểu Thăng còn là bạn của tôi đấy.

Trần Phi Tù lại lầm bầm một câu.

Sau khi nói xong, Trần Phi Tù cũng rời khỏi căn phòng này.

...

Ba người Bạch Tiểu Thăng gọi xe quay về chỗ ở. Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng không nói tiếng nào, ngồi yên hơn một giờ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám quấy rầy anh, không dám hỏi thăm có chuyện gì xảy ra.

Vẫn là cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, chủ động nói với hai người:

- Hôm nay, ở bên kia tôi có gặp được hai người.

Tài xế lái xe là người địa phương, khi chở đám người Bạch Tiểu Thăng lái xe, dùng tiếng Trung Quốc thăm dò, thấy anh ta không biết một chữ nào về tiếng Trung Quốc.

Vì vậy, bọn họ có thể dùng tiếng Trung Quốc để yên tâm giao lưu.

- Một người là Trần Phi Tù sao?

Lâm Vi Vi thử dò xét nói:

- Một người khác là ai vậy?

Lôi Nghênh cũng tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lần này bọn họ đến đây đã suy đoán Trần Phi Tù là vị thân vương điện hạ kia. Bạch Tiểu Thăng dùng một người khác đánh đồng với cậu ta, đủ để thấy được một người khác cũng nhất định không tầm thường.

Quan trọng là sau khi Bạch Tiểu Thăng gặp hai người này đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên làm cho anh cũng có phần mất hồn mất vía như vậy.

Phải biết rằng từ lúc hai người Lâm Vi Vi gặp Bạch Tiểu Thăng tới nay lại chưa từng thấy qua cảnh tượng Bạch Tiểu Thăng như thế.

- Tôi đã gặp được Trần Phi Tù.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chỉ có điều, cậu ta không phải là thân vương Hardu điện hạ, cậu ta cũng lấy thân phận khác mời tham gia bữa tiệc. Xe tới đón chúng ta, người mời chúng ta chính là cậu ta.

Những lời này mang theo lượng tin tức không nhỏ.

Trần Phi Tù không phải là thân vương, chỉ là khách lại có thể ép người của thân vương phái xe tới đón bọn họ. Thằng nhóc kia chắc hẳn có thân phận không đơn giản. Con trai tù trưởng chắc chắn là sự thật.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

- Một người khác...

Bạch Tiểu Thăng dừng lại một lát, giọng nói trầm xuống:

- Là đại diện chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn chúng ta.

Trong đầu Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh còn đang suy nghĩ chuyện liên quan tới Trần Phi Tù, vừa nghe thì không kịp phản ứng, sau khi nhận ra mới giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn chúng ta sao?

- Anh ta cũng xuất hiện ở trong bữa tiệc à?!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều cao giọng khiến cho người lái xe phía trước cũng không nhịn được phải liếc nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, không biết những người Châu Á này đang kích động cái gì.

- Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị hiếm khi xuất hiện ở trên phương diện truyền thông, ngay cả nội bộ của tập đoàn cũng hiếm thấy có tin tức của anh ta! Trước đây tôi còn nghi ngờ liệu có người như vậy hay không!

- Đó là người thế nào, bao nhiêu tuổi vậy?!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được truy hỏi.

- Anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, là một người rất có phong độ.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại dáng vẻ của Bạch Tuyên Ngữ trong đầu và trả lời hai người.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chợt cảm thấy tiếc nuối vì không thấy được đại diện chủ tịch hội đồng quản trị.

- Mặt khác, anh ta còn có một cái tên nữa là Ôn Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức cảm giác kỳ lạ nhìn nhau.

- Cái này, sao lại giống với tên ngài Ôn Ngôn vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận