Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2143: Tôi coi trọng cậu (2)

Lâm Vi Vi không nhịn được ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ… bọn họ là anh em...

Lôi Nghênh không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Không sai, bọn họ chính là anh em. Ôn Ngữ vốn tên là Bạch Tuyên Ngôn. Ôn Ngôn vốn tên là Bạch Tuyên Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

Không ngờ, bọn họ thật đúng là hai anh em!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giật mình.

Nghĩ tới ngài Ôn Ngôn còn trẻ tuổi đã trấn giữ một phòng ban đặc biệt nhất của trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc, rất giỏi.

Không ngờ anh em còn lợi hại hơn, làm đại diện chủ tịch hội đồng quản trị!

Hai anh em như vậy chẳng phải đã nắm giữ cả tập đoàn sao!

- Bạch Tuyên Ngôn, Bạch Tuyên Ngữ cùng một họ với lão chủ tịch hội đồng quản trị, đều mang chức vụ quan trọng, chẳng lẽ...

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

Bạch Tiểu Thăng không hề che giấu hai người, nói thẳng:

- Cả đời ngài Bạch Chấn Bắc không có con cháu, lúc già mới nhận nuôi hai đứa trẻ. Chính là hai người bọn họ!

Quanh năm ở chung nên Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã thành người Bạch Tiểu Thăng tin cậy nhất, thậm chí không còn thân hơn cả người thân.

Bạch Tiểu Thăng quyết định nói cho bọn họ biết một vài bí mật vào lúc này.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe vậy liền sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Giữa Bạch Tuyên Ngôn, Bạch Tuyên Ngữ không có bất kỳ huyết thống nào, là lần lượt được nhận nuôi, tuy là anh em nhưng cũng không phải là quan hệ huyết thống.

Đây cũng là sự thật tương đối chấn động!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được lại khiếp sợ.

- Trước đây, tôi chưa từng nói cho mọi người biết, tôi là ai đi?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều sửng sốt, lập tức nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Vì sao Bạch Tiểu Thăng lại nói vậy, chẳng lẽ anh cũng được nhận nuôi sao?

Sẽ không đâu!

Hai người đều đã đi qua nhà của Bạch Tiểu Thăng.

- Trước đây, tôi chưa từng nói với các người biết, bây giờ tôi lại muốn nói cho các người biết.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người, nghiêm mặt nói:

- Thật ra tôi vào tập đoàn Chấn Bắc không phải là ngẫu nhiên, mà được người mời tới. Người mời tôi chính là ngài Bạch Chấn Bắc.

- Bởi vì ông ấy là ông chú trẻ của tôi, em của ông nội của tôi!

Trước đây Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói rất nhiều điều làm người ta giật mình nhưng cũng không bằng hai câu nói cuối cùng này.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều sững sờ giống như bức tượng gỗ.

Trước kia, bọn họ đã từng nói đùa, Bạch Tiểu Thăng và tập đoàn người sáng lập là người một nhà, nói không chừng còn có quan hệ họ hàng, lúc ấy cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.

Hôm nay, Bạch Tiểu Thăng nói cho bọn họ tình hình thực tế!

Bạch Tiểu Thăng chính là cháu ruột của người sáng lập ra tập đoàn!

Thấy vẻ mặt hai người dại ra, Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói:

- Tôi không phải cố ý giấu các người, chỉ trước đây cảm thấy không cần phải nói, mỗi một bước của tôi đều do tự mình đi, không phải là dựa vào quan hệ với ngài Bạch Chấn Bắc. Mà bây giờ sở dĩ tôi nói cho các người biết là vì tôi cảm thấy từ nay về sau, tình hình có thể sẽ không còn như vậy nữa!

Nếu không có Bạch Tuyên Ngữ, không có Bạch Tuyên Ngôn, Bạch Tiểu Thăng sẽ cảm thấy cuộc hành trình kế thừa của mình là bí mật của riêng một mình mình, là cuộc chiến đấu với bản thân mình.

Hôm nay, biết được hai người này tồn tại, thật ra Bạch Tiểu Thăng đã từng nghĩ - ba người sẽ là đối thủ cuối cùng!

Có thể trước đây Bạch Tuyên Ngữ và Bạch Tuyên Ngôn từng tranh với nhau, mà sau khi mình đến lại khó tránh được phải đấu với bọn họ!

Trừ khi bọn họ không có bất kỳ ý nghĩ nào, nhưng có thể như vậy được sao...

Một khi biết thân phận mình, cho dù bọn họ không biết chuyện di chúc cũng sẽ xem mình thành đối thủ.

Bạch Tuyên Ngữ biết thân phận mình, tin tưởng Bạch Tuyên Ngôn, ngài Ôn Ngôn kia cũng biết...

Cho tới bây giờ, Bạch Tiểu Thăng thật ra đều cảm thấy mơ hồ, không thể nào hiểu được - Vì sao ông hai Bạch Chấn Bắc lại bảo anh làm cuộc hành trình kế thừa này, vì sao lại bảo Bạch Tuyên Ngữ và Bạch Tuyên Ngôn trở thành hài người có vị trí cao nhất của tập đoàn?

Đây rốt cuộc là ý gì?

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ ra.

- Vậy anh Tiểu Thăng, có phải ba người các anh đã bị lão chủ tịch hội đồng quản trị cố ý đặt ở tập đoàn không? Có phải muốn muốn từ giữa các anh quyết định ra một người thừa kế không?

Lâm Vi Vi kinh ngạc nói.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng không tiện nói về cuộc hành trình kế thừa của mình, còn có trí tuệ nhân tạo Hồng Liên, nhưng chuyện như vậy thật ra không khó đoán.

- Chắc chắn là như vậy rồi.

Lôi Nghênh cũng nói.

- Đây thật sự là...

Lâm Vi Vi bỗng nhiên kích động:

- Quá ngầu rồi! Không ngờ chuyện trong phim truyền hình lại xảy ra ở trên người chúng ta!

Phụ nữ đều thích những thứ mới mẻ, kích thích, lãng mạn, sợ rằng phần lớn tâm trạng của Lâm Vi Vi lúc này là hài lòng.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi buồn cười nhìn cô, tâm trạng phức tạp cũng tốt hơn nhiều.

Lôi Nghênh sớm đã nhìn ra Bạch Tiểu Thăng đang bối rối nên cũng không quan tâm xem Bạch Tiểu Thăng có phải còn có việc gì chưa nói cho bọn họ biết không. Anh ta chỉ nhìn Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói:

- Tiểu Thăng, bất cứ việc gì cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng suy nghĩ quá phức tạp, cũng đừng quá bối rối sẽ không tốt đâu. Chỉ cần nói anh có bằng lòng đi tranh chức chủ tịch hội đồng quản trị một chuyến hay không thôi. Nếu bằng lòng, tôi và Vi Vi sẽ cùng anh tranh tới cùng! Nếu không muốn thì chỉ dựa vào những doanh nghiệp của mình, theo thời gian, chưa chắc đã không phải là một đế quốc thương nghiệp khác có danh tiếng chấn động trên thế giới!

- Không sai, tôi cũng có ý này!

Lâm Vi Vi kêu lên:

- Tôi hi vọng anh Tiểu Thăng sẽ tranh một chuyến, tôi thấy vị trí chủ tịch hội đồng quản trị nhất định là anh rồi! Trẻ tuổi phải có chút tham vọng!

Nghe hai người này nói như vậy, tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng cũng giống như được ánh mặt trời chiếu vào, trở nên tốt đẹp hơn.

Không sai!

Suy nghĩ nhiều làm gì như vậy! Ngược lại chỉ làm cho đầu óc của mình rối loạn!

Ngược lại không bằng xác nhận chính xác mục tiêu, chân chạm đất, dù sao có trí tuệ nhân tạo Hồng Liên này làm thước đo công bằng, mình trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, ai cũng không thể ngăn cản được!

Khốn đốn trong lòng Bạch Tiểu Thăng biến mất, anh nhìn hai người và nhoẻn miệng cười:

- Nếu như vậy, chúng ta lại cùng đi tranh một chuyến!

Trong lúc ba người ăn nhịp với nhau, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đổ chuông.

Tháo bỏ được khúc mắc trong lòng, Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động ra. Khi thấy tên hiện trên màn hình điện thoại, anh lập tức ngẩn người.

Người gọi điện thoại tới không phải là ai khác mà chính là Ôn Ngôn.

Hoặc nói là Bạch Tuyên Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng để cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh xem tên trên đó, hai người này lập tức kinh ngạc nhìn nhau.

Lúc này, Ôn Ngôn gọi điện thoại tới, thật sự là "quá đúng lúc".

- Aloo.

Bạch Tiểu Thăng nghe máy và đặt ở bên tai.

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh ôn hòa của Ôn Ngôn:

- Tiểu Thăng, cậu đã gặp mặt, nói chuyện với lão đại rồi sao?

“Lão đại” mà Ôn Ngôn nói, ngoại trừ Bạch Tuyên Ngữ thì còn có thể là ai nữa.

- Ông biết à?

Bạch Tiểu Thăng không khỏi sửng sốt.

Cho dù Ôn Ngôn nắm giữ "Bộ giám sát" - nguồn tin tức cực rộng ở trụ sở chính, nhưng mình và Bạch Tuyên Ngữ mới gặp mặt một giờ, ông ta làm sao biết được?

Điều này cũng quá khoa trương đi!

Là bên cạnh của Bạch Tuyên Ngữ có người của Ôn Ngôn, hay ông ta trước sau phái người luôn theo dõi Bạch Tuyên Ngữ, theo dõi cả... mình?!

Bạch Tiểu Thăng thật sự không muốn nghĩ Ôn Ngôn quá mức thâm hiểm.

- Vừa rồi, lão đại gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi là anh ấy muốn nói tất cả với cậu.

Ở trong điện thoại, Ôn Ngôn giải thích.

Hóa ra là Bạch Tuyên Ngữ gọi cho Ôn Ngôn.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng này không khỏi bình tĩnh lại và bất chợt nói:

- Đúng, tôi đã gặp qua ngài Bạch Tuyên Ngữ.

- Cậu cần phải gọi anh ấy một tiếng anh cả.

Ôn Ngôn chậm rãi nói:

- Tôi cũng muốn nghe cậu gọi một tiếng “anh hai”, đương nhiên, cậu có thể nhất thời không tiếp nhận được, không sửa lại cách gọi, tôi cũng hiểu, không yêu cầu cậu nhất định phải gọi như vậy.

Bạch Tiểu Thăng im lặng vài hơi thở, nói:

- Bây giờ tôi... quả thật có phần không gọi được, thứ lỗi.

Bên kia điện thoại, Ôn Ngôn khẽ cười nói với:

- Không sao, tôi có thể hiểu được, vậy cứ xưng hô tên họ cũng tự nhiên hơn.

Ôn Ngôn nói tới đây thì dừng lại một lát mới nói tiếp:

- Tiểu Thăng!

- Ừ.

Bạch Tiểu Thăng đáp.

- Mấy năm gần đây, mối quan hệ giữa tôi và lão đại càng lúc càng mâu thuẫn, quan hệ thậm chí còn không bằng tôi với cậu. Tôi là một người không có hùng tâm tráng chí gì, chỉ muốn cho tương lai tập đoàn sẽ tốt hơn, đi xa hơn, tồn tại lâu hơn. Lão đại là một người có năng lực, nhưng tôi thật sự không đồng ý với cách làm của anh ấy! Từ khi quen biết cậu tới nay, lời nói việc làm của cậu đã làm cho tôi thấy được những điều khác. Cho nên tôi sẵn lòng cố gắng hết sức ủng hộ cậu! Trợ giúp cậu! Đây không phải là nói tôi muốn cùng cậu đối phó với lão đại... Mà là tôi hi vọng cậu có thể dựa vào thực lực và sức hấp dẫn của mình để chứng minh với anh ấy, tương lai của tập đoàn không chỉ có một con đường.

- Tôi coi trọng cậu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận