Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2155: Bia, thịt nướng (1)

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Lộ trở lại chỗ ở của đoàn thương nghiệp thì đã là năm giờ chiều, hai người tìm tới mười chủ doanh nghiệp ký hợp đồng với tập đoàn Dương thị, nói tỉ mỉ cho mọi người nghe về chuyện đi tới công ty vận tải Marvin. ký hợp đồng.

Thật ra, trước đây trong quá trình đàm phán cùng ngài Marvin, hễ là liên quan đến điều khoản quan trọng thì Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Lộ đều sẽ thông qua phần mềm trò chuyện thông báo với mọi người, bây giờ muốn nói cũng chỉ là một vài điều bổ sung mà thôi.

Đối với kết quả cuối cùng, tất cả mọi người vẫn tương đối thỏa mãn, đều biểu thị cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vậy hai đi trao đổi với mọi người lại mất thêm một giờ.

Đợi đến lúc xong xuôi lại có một cuộc điện thoại gọi tới cho Bạch Tiểu Thăng.

Người gọi điện thoại tất nhiên vẫn là Trần Phi Tù.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói chuyện với Trần Phi Tù vừa đi nhanh trong hành lang, trong tiếng thúc giục của đối phương mà trở lại gọi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, sau đó ba người cùng đi ra cửa đón xe, chạy tới địa chỉ mà Trần Phi Tù đã cho.

Ở nước ngoài cũng có chợ đêm.

Hơn nữa bây giờ còn không tính là quá muộn.

Đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi xe taxi đến gần đó, cũng chính là đến đầu phố thì xe dừng lại. Người tài xế nói không thể lại đi vào trong nữa, nếu không sẽ không ra được.

Thấy cả con đường bên trong nhìn không tính là rộng, người cũng rất đông nên căn bản không nhìn được là có thể đi xe vào, nếu đi vào trong thì quả thật cũng sẽ bị tắc đường.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lại xuống xe và đi bộ vào trong.

Bọn họ vừa đi vừa tìm kiếm, đi gần nửa con phố thì ba người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng tìm được quán như lời Trần Phi Tù đã nói. Thật ra cũng không cần cố ý đi tìm, bởi vì nơi nào có khói trắng lượn lờ, cách xa đã ngửi thấy mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Là mùi thịt nướng.

- Oa, thoáng cái đã cảm giác được rồi, trong bụng tôi đã bắt đầu kêu!

Lâm Vi Vi không nhịn được hưng phấn.

- Rụt rè, phải rụt rè một chút.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với cô.

Nói vậy, giống như mình không có cơm ăn, không ăn được thịt vậy.

- Cơm tối còn chưa ăn, bây giờ lại ngửi thấy được mùi thịt, anh còn bảo tôi rụt rè à?

Lâm Vi Vi lắc đầu:

- Nô tì làm không được.

- Này cũng không cần quá kích động,

Cô hô to gọi nhỏ cũng quá chói mắt đi.

Lôi Nghênh cũng buồn cười nhắc nhở.

Trên con phố này không phải không có phái nữ, chỉ có điều tất cả đều được che kín. Lúc đi ra, Bạch Tiểu Thăng bảo Lâm Vi Vi thay một bộ đồ thể thao, không để lộ ra dáng dáng người, lại con đội mũ trùm cũng là suy nghĩ cho sự an toàn và tiện lợi.

Lúc này, Lâm Vi Vi đi lại bình thường ngược lại rất tốt, sẽ không làm cho người khác quá chú ý. Nhưng cô vừa mở miệng lại hưng phấn như vậy, làm cho xung quanh có rất nhiều ánh mắt ném qua.

Khó tránh khỏi sẽ chọc cho vài kẻ háo sắc tới gây phiền toái.

- Sợ cái gì?

Lâm Vi Vi ngược lại không để ý:

- Có hai người đi theo bên cạnh, người trong cả con đường cũng đừng mong động đến tôi.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh buồn cười nhìn nhau.

Hóa ra cô nhóc này dựa vào bọn họ để tự tin như vậy.

Ba người đến gần quán nướng kia, nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh, trước cửa quán có đặt ngang một giá nướng rộng ba thước, được đốt lửa than đỏ. Trên giá có một miếng thịt nướng đang phát ra những tiếng xèo xèo, mùi thơm và mùi khói tràn ngập ra làm kích thích vị giác của người khác, hấp dẫn dạ dày của người khác.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng lập tức có cảm giác đói. Lâm Vi Vi, cô gái thích ăn thịt này liền sáng mắt, mong chờ nhìn qua.

Bạch Tiểu Thăng dẫn hai người đi qua đám người đông đúc đứng ở trước vỉ nướng để đến bên cạnh, ở đó có dựng lều, bày từng cái bàn, trên bàn còn dựng một số thứ tự tương ứng với số bàn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lướt nhanh, tìm kiếm Trần Phi Tù.

- Không ngờ quán nướng ở chợ đêm bên này còn chú ý tới số bàn như vậy, nhìn rất sạch sẽ, hơn nữa bên trong rất rộng rãi. Sao không có người nào nhỉ? Những người này đều chạy đến chen nhau ở lối ra vào của quán. Tôi nhìn thấy có rất nhiều người ăn ở bên đó đấy.

Lâm Vi Vi không nhịn được tò mò nói.

Lôi Nghênh nhìn xung quanh một chút, nói với vẻ khẳng định:

- Bởi vì nơi này có thu lệ phí!

- Làm sao anh biết?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói.

- Ở đó có treu biển viết vậy mà.

Lôi Nghênh chép miệng:

- Đây là hai cửa hàng khác nhau, bên kia bán thịt nướng, bên này cho thuê bàn.

- Vậy cũng được à?

Lâm Vi Vi không thể tin nổi trợn tròn mắt.

Khi hai người nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng đã nhìn thấy Trần Phi Tù. Trần Phi Tù cũng thấy anh nên lập tức đứng lên, mỉm cười vẫy tay về phía này.

- Người này thật thông minh, biết ngồi ở dưới ánh đèn, nếu không ở trong hoàn cảnh này vẫn thật sự khó tìm được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lầm bầm nói đùa.

Thực tế là, cho dù hoàn cảnh ở đây lại tối, cho dù màu da Trần Phi Tù lại đen nhưng dựa vào Hồng Liên trợ giúp, Bạch Tiểu Thăng vẫn có thể nhanh chóng tìm nhận được cậu ta.

Ba người đi tới.

Trần Phi Tù đứng dậy đón và toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, nói:

- Tôi mời các người tới thật không dễ dàng gì. Tổng giám đốc Bạch chúng ta lại bận rộn như vậy, không phải là vội vàng cho tôi leo cây thì chính là vội vàng làm cho tôi không liên lạc được anh ấy.

- Đây không phải là đã tới rồi sao? Cậu yên tâm, lát nữa chúng tôi sẽ ăn cho cậu sợ, làm cho cậu không dám mời chúng tôi nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa.

- Vậy nên anh sẽ mời tôi chứ gì?

Trần Phi Tù cười hì hì nói.

Trong khi nói chuyện, bốn người vào chỗ ngồi. Có người chạy tới và đứng ở bên cạnh, trước cung kính cúi đầu, sau đó đưa cho từng người một phần thực đơn. Phía trên đều viết tiếng Trung tên các loại thịt nướng, thịt dê, thịt bò, thịt lạc đà, còn có thịt của một vài loại chim địa phương, thịt gia súc, thậm chí ngay cả tôm hùm, con nào cũng có.

- Bên này phục vụ tốt như vậy sao?

Lâm Vi Vi thấy người kia đưa thực đơn qua rồi cung kính đứng ở bên cạnh chờ, cô không nhịn được dùng thực đơn che miệng nói thầm với Bạch Tiểu Thăng:

- Còn có thực đơn tiếng Trung!

Bạch Tiểu Thăng không cho là lạ, chỉ mỉm cười và nhìn thực đơn của mình nói:

- Có tiền thì có gì mà không làm được chứ?

- Người là tôi thuê tới đặc biệt nướng thịt cho chúng ta, bằng không qua bên kia chờ lấy được thịt nướng sẽ tốn sức, cũng ăn không ngon.

Trần Phi Tù trực tiếp giải thích với Lâm Vi Vi:

- Thực đơn cũng là do tôi chuẩn bị, còn có một phần nguyên liệu nấu ăn cũng do tôi mang đến.

Thì ra là thế, cái này đúng là khó trách.

Lâm Vi Vi nhún vai.

Khi gọi thịt nướng, Trần Phi Tù có ý tốt nhắc nhở, xâu thịt trong quán này lớn, mỗi người cứ gọi trước hai xâu đã, xem cảm giác sức lửa, còn có hương liệu sử dụng có phải hợp khẩu vị không, ăn hết lại gọi.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đều tiếp nhận ý kiến của Trần Phi Tù.

- Tôi quá đói, tôi không chờ được.

Lâm Vi Vi trực tiếp gọi mười xâu.

Theo cô thấy hai xâu khó tránh khỏi quá mức không phóng khoáng.

Trần Phi Tù lập tức cười, không nói gì.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh tất nhiên cũng không để ý.

Kết quả xâu thịt vừa đưa lên, Lâm Vi Vi trực tiếp trợn mắt, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng nhìn tới ngây người.

Đây không phải là kích cỡ của xâu thịt dê trong nước, xâu này chính là cục thịt, mỗi một miếng đều không kém hơn nắm tay của Lâm Vi Vi.

Mười xâu được bưng lên, nhìn như ngọn núi nhỏ vậy.

Đây còn mới chỉ là một loại thịt.

Lâm Vi Vi còn gọi tới vài loại.

Cậu thanh niên do Trần Phi Tù thuê chạy tới chạy lui được mấy chuyến, trên bàn trước mắt Lâm Vi Vi đã không còn chỗ nào trống nữa, tất cả đều là từng núi thịt.

Lâm Vi Vi triệt để choáng váng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng thấy thế, lập tức cười ha ha.

- Không cần nữa, đừng mang lên nữa!

Lâm Vi Vi vô cùng hoảng sợ, liên tục xua tay với cậu thanh niên đưa thức ăn lên.

Trần Phi Tù cũng bảo người kia không cần mang lên nữa, còn bảo cậu ta bớt hai đĩa lấy chút chỗ trống trên bàn.

- Nào, tới nếm thử món thịt nướng Châu Phi của chúng tôi đi. Đây là dùng hương liệu bí truyền của địa phương, ăn rất ngon đấy.

Khi Trần Phi Tù nói chuyện còn bảo người kia cầm bia lên.

Bia được sản xuất ở địa phương đã sớm được đặt trong tủ lạnh, vị lạnh lại thoải mái, uống rất ngon.

Bia kết hợp với thịt nướng thì chuyện tuyệt vời trong đời người.

Ba người Bạch Tiểu Thăng và Trần Phi Tù ăn rất nhanh, nói về các chuyện lý thú ở trời nam biển bắc, nâng cốc chúc mừng.

Đợi đến khi ăn uống lót dạ xong, bốn người lại chơi các loại trò chơi nhỏ như chơi oẳn tù tì, đi tửu lệnh, trong thời gian ngắn tiếng cười không ngừng vang lên.

Đến cuối cùng, mấy người đều có hơi say.

Trần Phi Tù vỗ vai của Bạch Tiểu Thăng, líu lưỡi nói:

- Tôi cũng sắp... phải về nhà rồi, đây coi như uống với anh một bữa trước khi đi. Tôi xem qua tin tức, biết đoàn doanh nghiệp Trung Quốc các anh sẽ tới thăm hỏi mấy nước... anh sẽ đi qua nhà tôi. Đến lúc đó, tôi, tôi lại mời anh uống rượu, uống rượu ngon!

- Tôi chờ....

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút nói nhịu, trả lời:

- Mượn cơ hội này, tôi cũng nói lời từ biệt với cậu, chúc cậu đi đường thuận lợi!

Trần Phi Tù lập tức vỗ mạnh vào vai của Bạch Tiểu Thăng cảm ơn.

- Trần Phi Tù, rốt cuộc nhà các cậu ở chỗ nào vậy?

Bên cạnh, Lâm Vi Vi hỏi.

Trần Phi Tù nhìn chằm chằm vào cô và ngây người suy nghĩ một lúc:

- Quên rồi... chỉ có điều các người sẽ đi qua nơi đó...

- Vậy cậu vốn tên là gì?

Lôi Nghênh cũng hỏi.

Trần Phi Tù gãi gãi mặt, có chút gào khóc reo lên:

- Tôi hình như... cũng quên mất rồi.

Cái này cũng quên à?

Lâm Vi Vi nâng cốc giơ tới trước mặt Trần Phi Tù:

- Quên à? Cậu, phạt ba chén rượu!

Mọi người mỉm cười ầm ĩ, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận