Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 216: Trên đường gặp lún!



Bạch Tiểu Thăng nghe Tôn Tử Thành nói bậy, dần dần cơn buồn ngủ dâng lên, không biết thiếp đi lúc nào.

Không biết qua bao lâu.

Theo một trận xóc nảy của xe, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên dúi đầu về phía dưới, lập tức tỉnh lại. Hắn nháy mắt mấy cái, nhịn không được ngáp một cái thật to.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Tôn Tử Thành, Dương Thiến Nhi hai người hiện giờ không nói không rằng, ở trên chỗ ngồi lên, nhắm hai mắt, giống như đã ngủ thiếp đi.

Bạch Tiểu Thăng co giãn thân thể rồi vươn vai ra, đứng người dậy, hướng về trước mặt nhìn thoáng qua.

Lái xe đã đổi một người.

Loại xe đường dài này, hai người thay ca nhau, cũng rất bình thường.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nửa ngủ nửa tỉnh, cũng cảm giác xe giống như đã dừng lại một đoạn thời gian, có lẽ là khi đó đổi người a.

Bây giờ, ngoài cửa sổ xe đã là một màu đen kịt, chỉ có đèn đường vẫn sáng ở ven đường.

Xe đã ra khỏi đường cao tốc, đi ở một con đường coi như bằng phẳng, nhưng mà ngẫu nhiên có đoạn đường có chỗ tổn hại.

Bên ngoài đèn đường, thì tối om như mực, vách núi liên miên.

Bây giờ đang đi vào chỗ vùng núi sao!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến.

Nói là vùng núi, kỳ thật cũng chỉ là từ chân núi đi qua, những năm này cơ bản đã xây dựng rất tốt, Bạch Tiểu Thăng nhớ là đoạn đường này trước đây rất rách mướp, nếu gặp được thời tiết ác liệt, còn có đất đá trôi, đất lở, hiện tại đường thành như thế này, đã rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang Dương Thiến Nhi, nàng cuộn mình như mèo, cánh tay áp vào khiến bộ ngực nhô cao lên, lộ ra dáng người lồi lõm hấp dẫn. Gương mặt tinh xảo, lông mi thật dài run run, có thể cảm giác thấy một loại mỹ cảm khác.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng, tự nhiên không phải là hoa si, nhìn đến nghiện. Dù sao hắn nhìn thấy mỹ nữ, đúng là quá nhiều.

Nguyên nhân, rất đơn giản.

Cô gái này hỏi rất nhiều sự tình liên quan tới mình, thật đúng là muốn viết thành bản thảo sao. Mặc dù những cái đó đều không phải là không thật, nhưng mà càng là như vậy, thì càng dọa người.

Xin lỗi rồi, đến lúc đó tôi tìm lão Lục hỗ trợ, bản thảo kia của cô đã chú định ở trên mạng sống không lâu đâu, cô cũng không cần dụng tâm kiệt lực như vậy. Bạch Tiểu Thăng yên lặng nói trong lòng.

Dương Thiến Nhi không biết rõ, đồ vật nàng dùng hết lòng làm ra, còn chưa có viết, thì đã bị tuyên án tử hình.

Bạch Tiểu Thăng lại ngáp một cái, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ở cạnh Dương Thiến Nhi, Tôn Tử Thành bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Dương Thiến Nhi một chút, hắn thậm chí dương cổ lên, hai mắt nhìn vào khe hở giữa bộ ngực cao vút của Dương Thiến Nhi, nhìn thêm vài lần.

Sau đó, hắn im lặng cười cười.

. . .

Bạch Tiểu Thăng đang buồn ngủ, chợt nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, theo quán tính cả người của hắn bỗng chốc bị lao thẳng về phía trước.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mở mắt ra.

]

- Làm sao vậy, vừa rồi làm sao vậy, xe làm sao lại dừng lại!

- Ai u ông trời của tôi, làm tôi sợ muốn chết, tôi đang ngủ ngon a!

- Đúng vậy, tôi cũng thế, một chút là tỉnh!

- Tài xế, anh lái xe kiểu gì thế!

- Đúng vậy, phanh lại cũng giẫm quá mạnh a!

Trong xe vang lên một loạt tiếng nghị luận, cùng thanh âm tức giận.

Các hành khách đều thức dậy.

- Chuyện gì xảy ra vậy?!

Dương Thiến Nhi nhịn không được kinh hãi hỏi, bởi vì hướng khuôn mặt lúc ngủ, nàng hỏi Bạch Tiểu Thăng trước, Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, khẽ lắc đầu.

Dương Thiến Nhi nhíu mày, chuyển sang hỏi Tôn Tử Thành.

- Tôi cũng vừa tỉnh.

Tôn Tử Thành tay khẽ lắc.

Hiện tại quan trọng nhất là biết rõ tình huống, cho nên tất cả mọi người đang hỏi lái xe.

- Đều chớ náo loạn quấy rầy, phía trước xảy ra vấn đề!

Lái xe không kiên nhẫn nói, bật đèn lên.

Trong xe đám người nhìn sang, phát ra từng tiếng kinh hô.

- Chuyện gì xảy ra? Lún!

- Con đường phía trước bị chặn rồi!

- Sao lại thế này a, đường chặn lại mà không ai quản sao? !

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, xuyên qua kính chắn gió phía trước của xe buýt, nhìn thấy ở bên ngoài mấy mét, có một chút tảng đá, đem đường chặn lại hơn một phần ba, con đường thừa lại miễn cưỡng đủ cho độ rộng của xe buýt.

Điều này ngược lại không ảnh hưởng đến việc xe nhỏ đi qua, nhưng ở dưới hoàn cảnh này, xe ngựa cũng ít dám đi qua, huống hồ còn cả xe đầy người đây.

Bên ngoài đường, là một cái khe rất sâu, nếu rơi xuống, chỉ sợ xe đều nát.

- Vậy thì làm sao bây giờ? !

Có người nhịn không được hỏi.

Lái xe giọng nói phiền muội trả lời,

- Nếu là buổi sáng, xe trống tôi còn dám thử, hiện giờ xe nhiều người như vậy, tôi dám đi, các người dám ngồi sao! Đừng nói cái khác, đều xuống xe đi, đi chuyển tảng đá!

- Ai, phụ nữ chúng tôi không cần xuống chứ, đàn ông các anh đi là được rồi a!

Có một phụ nữ trung niên nhịn không được nói.

- Muốn xuống thì xuống, ngay cả đứa trẻ đều đã đi xuống! Tôi trước tiên đem xe lái đi qua rồi nói sau!

Lái xe có chút không kiên nhẫn nói,

- Dựa vào cái gì làm việc phải là đàn ông, người ta là đàn ông, thế nhưng không phải chồng của cô, cô không ngồi xe hả.

Lời nói này của lái xe, làm cho đàn ông ở đây cười vang.

- Không sai, tất cả mọi người xuống xe, có thể giúp đỡ thì hỗ trợ, không thể hỗ trợ cũng đừng ở trên xe, tỉnh ngủ một chút, thời điểm xe đi qua nguy hiểm. Tôn Tử Thành chào hỏi mọi người.

Người này nói chuyện làm cho đám người cảm thấy có lý.

- Không sai, chúng ta cùng đi dọn dẹp tảng đá, rất nhanh sẽ xong.

Dương Thiến Nhi khen ngợi nhìn Tôn Tử Thành, nói với mọi người.

Có người cầm đi bao lớn bao nhỏ.

Tôn Tử Thành thấy thế, lập tức nói,

- Đừng cầm những đồ vật khác, để ở trên xe đi, các người mang nhiều đồ như vậy còn làm việc thế nào! Yên tâm, trên xe lúc đó sẽ không có ai, rất an toàn!

Hắn nói như thế, làm những người đang cầm bao, thay nhau đem bao bỏ xuống, thậm chí phụ nữ đều đem túi xách tùy thân bỏ ở trên chỗ ngồi.

Lái xe đem cửa xe mở ra, đám người nhao nhao xuống xe. Tôn Tử Thành là người đầu tiên đi ra, Kêu gọi mọi người đi làm việc.

- Thật có phong phạm!

Dương Thiến Nhi nhìn bóng lưng của Tôn Tử Thành, nhịn không được khen, khi quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không có nhúc nhích, nhịn không được nhíu mày,

- Anh sao không đi xuống hả?

- Cô chặn đường, cô đi trước đi.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Dương Thiến Nhi nhịn không được trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng khinh thường.

Đàn ông kiểu gì đây, rõ ràng là muốn lười biếng!

Thật không biết xấu hổ!

Dương Thiến Nhi lười cùng Bạch Tiểu Thăng tranh luận, vội vàng xuống xe.

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, không có đi tới phía sau, mà đi tới phía trước.

- Cậu làm gì thế, xuống đi a.

Lái xe quay đầu thấy Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được giật mình.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới hắn, mắt nhìn thấy một chỗ ngồi ở bên cửa, một người tài xế khác đang ngủ say như chết, trong ngực hắn còn ôm một cái bình nước.

- Vị anh em này, ngủ được rất say a.

Bạch Tiểu Thăng mặt không thay đổi nói.

- A, hai ngày này mệt.

Lái xe mập mờ nói, sau đó giọng nói cao lên,

- Tất cả đi xuống, cậu cũng tranh thủ thời gian đi xuống khiêng đá đi.

Trước xe, đã đi xuống một nhóm người, đang làm.

Bạch Tiểu Thăng vừa quay đầu lại, nhìn thấy mấy người phụ nữ, đang lằng nhà lằng nhằng chậm chạp không xuống xe.

- Ai, mấy cái chị kia, các cô không cần xuống cũng đuọc.

Bạch Tiểu Thăng hô to một tiếng.

- Cậu nói gì thế?

Lái xe giật mình.

Mấy cái phụ nữ kia nghe xong, nhanh nhẹn đi qua đến,

- Chàng trai trẻ cậu nói cái gì?

Không cần xuống đi làm việc, các nàng tự nhiên vui lòng.

- Các chị, tôi làm ở trường dạy nghề Lam Tường, là người lái xe buýt chuyên nghiệp.

Bạch Tiểu Thăng không biết xấu hổ nói,

- Nếu ở phía trước rộng rãi ra một chút, tôi có thể lái đi qua, nên các chị không cần xuống dưới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận