Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2166: Dương gia cho mời (2)

- Cha là muốn làm dịu mối quan hệ với Bạch Tiểu Thăng, chỉ một mình cậu ta thôi!

Dương Quân Lạc vuốt chòm râu thưa thớt trên cằm của mình, lắc đầu nói:

- Cha nghe các người nói, trong vụ hợp tác không có Bạch Tiểu Thăng, cũng chính là không có liên quan lợi ích của cậu ta, chỉ cần cậu ta bị mặt mũi từ chỗ chúng ta... Cho dù có một chút tổn thất, cậu ta cũng sẽ tự mình giải quyết. Vậy mời cậu ta ăn cơm, nói chuyện với cậu ta là cho cậu ta đủ mặt mũi rồi. Cha tin tưởng mình cũng dễ ăn nói được với chỗ nhà họ Ngụy.

Dương Tiếu Vân lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu.

- Nhưng nếu như Bạch Tiểu Thăng kia còn muốn đòi lại hợp tác cho thương nhân Trung Quốc thì sao?

Dương Nhất Sơn đứng bên cạnh không nhịn được nói:

- Người này một khi được coi trọng, nói không chừng sẽ được voi đòi tiên, ông nội, đến lúc đó ông sẽ làm sao?

Đây đúng là vấn đề.

Dương Tiếu Vân cũng vội vàng nói:

- Vậy nếu như Bạch Tiểu Thăng biết cha nể mặt nhà họ Ngụy mới cho hắn mặt mũi, nói không chừng thật sự có thể đưa ra yêu cầu quá đáng này.

Dương Quân Lạc nghe vậy lại cười lạnh.

- Có phải hai người bị ngốc rồi không?

Dương Quân Lạc phun nước bọt nói:

- Cha đã tự mình đứng ra trấn an Bạch Tiểu Thăng, có phải đã cho nhà họ Ngụy đủ mặt mũi, có phải đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hay không? Cho dù là Ngụy Thiên Hà, ông ta cũng không tìm ra được lỗi nào! Như vậy nhà họ Ngụy lại có lý do gì mà ra tay với chúng ta? Cha sẽ đi tìm mấy người bạn cũ đứng ra cố gắng lý luận với nhà họ Ngụy!

Khi Dương Quân Lạc nói lời này lại dường như mình chiếm đạo lý, vô cùng phấn khích.

Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nghe vậy, lập tức gật đầu và yên lòng.

- Hai đứa còn đứng ở đây làm gì, nhanh đi sắp xếp đi!

Dương Quân Lạc trừng mắt quát Dương Tiếu Vân.

Người sau vội vàng cười và xoay người đi công việc.

- Nhóc con, đổi cho ông chén trà khác, nước phải nóng một chút.

Dương Quân Lạc lại nói với Dương Nhất Sơn.

Dương Nhất Sơn vội vàng mỉm cười tiến lên, cầm lấy chén trà có nắm kia.

Dương Quân Lạc ngồi ở trên sô pha, đôi mắt lớn bằng hạt đậu sáng ngời híp lại, tự mình lẩm bẩm nói:

- Bạch Tiểu Thăng! Trước đây từ biệt, đã lâu không gặp rồi! Thằng nhóc này miệng lưỡi sắc bén khó đối phó, ngay cả lão già nhà họ La kia cũng bị thua thiệt đấy! Lần này ở trước mặt lão già tôi không biết có nói chuyện được không nữa!

...

Bên phía Bạch Tiểu Thăng, anh vừa căn dặn mọi người trong đoàn thương nghiệp xong, bảo mọi người mau chóng bắt tay vào làm, sau đó liền nhận được một cuộc điện thoại.

Tên hiện ra trên điện thoại làm cho Bạch Tiểu Thăng nhướng mày.

Dương Tiếu Vân?

Ông ta gọi điện thoại cho mình làm gì?

Là nghe được công ty vận tải Marvin và công ty thứ ba nên muốn nói với mình vài câu sao?

Hay là cười nhạo mình cuối cùng mua chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ đã qua sử dụng này, lại cho Dương gia bọn họ một khoản tiền lớn bồi thường kinh doanh?

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng tôi sao có thể là người để ông dễ dàng hãm hại như vậy chứ!

Bạch Tiểu Thăng ổn định tâm trạng và bấm phím nghe, đặt điện thoại ở bên tai

- Alo, ngài Dương sao?

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh không dao động, căn bản nghe không ra được chút khác thường nào, cho dù vừa hoàn thành bố cục đối phó với Dương gia.

Chỉ có điều vừa bố trí xong những chuyện kia vẫn cần phải có thời gian nhất định mới có được kết quả, Bạch Tiểu Thăng cũng nhờ cậy khắp nơi tạm thời giữ kín bí mật, đợi tới thời cơ thích hợp mới cho bùng nổ một lần, làm cho Dương gia cũng trở tay không kịp.

Thời gian này sẽ không quá lâu, chậm nhất là ngày mai nhất định có thể thấy được kết quả rồi!

Trước đó, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ không để lộ chút nào.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng sao, tôi là Dương Tiếu Vân.

Bên kia điện thoại Dương Tiếu Vân cười ha hả đầy vẻ thân thiết, lại giống như người bạn cũ lâu năm của Bạch Tiểu Thăng vậy, nghe thật giống như hai bên không có bất kỳ mâu thuẫn gì.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Bạch Tiểu Thăng hiểu được đọc vẻ mặt biểu cảm của người khác, hiểu được nghe tâm trạng qua giọng nói của người ta, nhưng này Dương Tiếu Vân là một người thậm chí có thể lừa được chính mình, ngược lại làm cho Bạch Tiểu Thăng có chút không dễ phán đoán.

- Ngài Dương có chuyện gì sao?

- Là như vậy, cha tôi nghe nói ngài Bạch dẫn đầu đoàn thương nghiệp, lại là quen biết cũ nên muốn mời ngài tới trong nhà ăn bữa cơm rau dưa. Tôi đã phái máy bay tư nhân qua, ngày mai là có thể đến bên đó. Mong ngài Bạch cho chút mặt mũi.

Dương Tiếu Vân nói lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng không khỏi sửng sốt:

- Ông cụ nhà ngài mời tôi ăn cơm à?

Cha của Dương Tiếu Vân mời mình ăn cơm sao?

Trong này có tính toán gì vậy?

Cha ông quen biết tôi, vậy là ai chứ?

Bạch Tiểu Thăng điều tra về tập đoàn Dương thị, nhưng chỉ biết là người đang quản lý bọn họ còn có Dương Tiếu Vân ở trong tầng lớp trung tâm, cũng không tìm hiểu lên thế hệ trước của bọn họ.

- Cha tôi là ngài Dương Quân Lạc, bạn cũ của ngài Ngụy Thiên Hà. Ông nói đã từng gặp ngài ở nhà họ Ngụy.

Dương Tiếu Vân nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe ông ta nói như thế thì trong đầu liền hoạt động, lập tức nhớ ra tên này thuộc về người nào!

Vào lần đầu tiên khi mình đến nhà nhà họ Ngụy lại gặp đúng sinh nhật của ông nội Ngụy Tuyết Liên - Ngụy Thiên Hà. Lúc đó cũng có mấy cụ già đến, trong đó có ngài Dương Quân Lạc kia!

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng hiện lên cụ già gầy gò, ánh mắt vô cùng khôn khéo thì không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Không ngờ ông ta lại là lão tổ tông của Dương gia này!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hiện lên vài cảm xúc kỳ lạ.

Ở nhà họ Ngụy, mình từng gặp La Nguyệt Phong, sau đó xảy ra mâu thuẫn với nhà họ La ở Châu u, ở nhà họ Ngụy gặp bà lão nhà họ Tần, kết quả cũng qua lại nhà họ Tần ở Nam Mỹ.

Bây giờ lại phải giao tiếp với ông cụ nhà họ Dương.

Hóa ra những cuộc gặp gỡ này của mình đã sớm được xác định trước...

- Hóa ra là ông cụ Dương!

Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng "bừng tỉnh hiểu ra", giọng nói cũng trở nên khách sáo hơn.

Bất kể nói thế nào, dù sao Dương Quân Lạc cũng là bạn của ông cụ Ngụy Thiên Hà nhà họ Ngụy, anh là thế hệ con cháu vẫn nên kính trọng một chút.

Chỉ có điều tại sao ông cụ nhà họ Dương lại đột nhiên mời mình ăn cơm, là biết được xung đột giữa mình và bọn họ trước đó, hay giờ mới biết?

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng không ngừng suy nghĩ, sau đó xác định là điều sau, bởi vì thái độ của Dương Tiếu Vân thay đổi.

Chỉ có điều ông ta mời cơm vào lúc này lại có ẩn ý sâu xa.

- Ngài Bạch, sao vậy, có thể cho chúng tôi chút mặt mũi này không?

Dương Tiếu Vân khách sáo hỏi.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát rồi lập tức cười nói:

- Nếu ông cụ Dương mời, vậy tôi tất nhiên sẽ đi rồi!

Bạch Tiểu Thăng cũng xuất phát từ nể tình ông cụ nhà họ Ngụy mới cho đối phương mặt mũi này thôi.

Chỉ có điều, anh vợ tương lai Ngụy Tuyết Kỳ của mình hẳn phải sớm biết tới thân phận thật sự của Dương gia nhưng vẫn lựa chọn giúp mình, điều này chứng minh điều mình làm là có thể được, nếu có xung đột gì thì ông cụ nhà họ Ngụy cũng sẽ không trách mình.

Mặt khác chính là sắp xếp bên phía mình cũng cần thời gian để thao tác!

Bạch Tiểu Thăng nhận định trong chuyện này việc nào ra việc ấy, muốn dùng một bữa cơm để cho anh yên tâm vứt bỏ chuyện đòi lại công bằng là không thể được!

Bạch Tiểu Thăng không rút đao ra khỏi vỏ thì thôi, rút đao ra thì phải "thấy máu".

Bạn cần đăng nhập để bình luận