Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 217: Có cướp



- Cậu nói linh tinh gì đấy, tranh thủ thời gian xuống xe, có nghe thấy không!

Lái xe có chút tức giận, nhịn không được quát.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới hắn, tiếp tục cùng các chị em khoe sự "Chuyên nghiệp" của mình, đồng thời khen ngợi các chị em hôm nay ăn mặc thời thượng.

- Chàng trai trẻ này, cậu lớn lên rất dễ nhìn a, nói chuyện cũng dễ nghe!

Một bà chị cầm đầu, mặt mày hớn hở, đối với lái xe nói,

- Tôi nói anh nè, cho em trai này thử một chút đi.

- Con mẹ nó chứ để cậu ta thử cái rắm à, các người đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian xuống xe, có nghe thấy không!

Lái xe có chút sốt ruột, nhịn không được văng tục.

- Anh là người đáng đâm ngàn đao, là đồ chơi tìm đường chết, anh đang nói chuyện với ai đó! Vừa rồi anh quát bà đây, bà đây đã nhịn anh, hiện tại không chỉ có anh biết lái xe, anh còn dám phun phân đầy miệng hả?

Cái bà chị kia vẻ mặt dữ tợn, vén tay áo lên, cái cánh tay thô to kia không kém mấy khi so với công nhân bốc vác.

Bạch Tiểu Thăng nhìn, cũng không nhịn được líu lưỡi.

- Không sai, người lái xe như anh cũng quá không có lễ phép a! Còn bất kính đối với phụ nữ, hôm nay chúng tôi càng muốn để chàng trai trẻ này thử một chút!

Một bà chị khác cũng đưa ra lời trách móc.

Những người khác cũng nhao nhao nói ra.

Tài xế kia mỗi lần nói một câu, thì phía đối diện hận không thể nói được trăm ngàn câu, để hắn không có chút năng lực cãi lại nào.

Hai bà chị nói năng hung hăng nhất, trực tiếp đi qua, cứ thế đem lái xe, từ trong ghế lái phía trước lôi ra ngoài!

Hung mãnh a! Bạch Tiểu Thăng thầm than.

- Chàng trai trẻ của Lam Tường, cậu nhanh thử một chút đi!

Bà chị rất ôn hòa nói với Bạch Tiểu Thăng, đồng thời xoắn cánh tay lái xe.

Tên kia kêu rên liên hồi, không hề có lực hoàn thủ.

- Yên tâm đi bà chị, tôi sẽ không để cho các chị thất vọng!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đi đến ghế ái xe, mắt nhìn phía trước.

Con đường phía trước, đã bị dọn sạch một bộ phận.

Lún, cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mọi người.

Bạch Tiểu Thăng ấn hai tiếng loa.

Tôn Tử Thành lập tức thông báo cho mọi người tránh ra, nhưng khi hắn ngẩng đầu, thấy rõ trong phòng người đang lái xe, thì biến sắc.

Bạch Tiểu Thăng không nhìn hắn.

- Hồng Liên, tìm kiếm cho tôi kỹ xảo lái xe buýt phù hợp với loại đường xá này!

Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng.

- Hiểu rõ!

Hồng Liên thanh âm vang lên.

Bạch Tiểu Thăng hít sâu một hơi, bình tĩnh khởi động xe buýt.

Xe buýt ổn định chính xác chạy qua đoạn bị lún.

Vô kinh vô hiểm.

Phanh xe lại, Bạch Tiểu Thăng tắt máy, rời khỏi ghế lái xe.

Tài xế kia lúc này mới bị buông ra.

Các bà chị nhịn không được đối Bạch Tiểu Thăng, giơ ngón tay cái lên,

- Chàng trai trẻ, lợi hại a, cậu đúng là người lái xe buýt chuyên nghiệp, đúng là dạy đồ vật thật a!

]

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Lái xe hung dữ trừng Bạch Tiểu Thăng một chút, vội vã chạy đến ghế điều khiển, lập tức nói,

- Chìa khóa xe của tôi đâu? !

- A, anh nhìn trí nhớ của tôi này, tiện tay lấy xuống.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười một tiếng, tiện tay ném đi, chìa khóa xe chuẩn xác rơi xuống dưới chân lái xe, làm cho đối phương mất một lúc để tìm kiếm.

Trong chốc lát đó, hành khách lần lượt trở về.

Mặc dù người lên xe, kỳ quái vì sao trên xe còn có người, nhưng mà rất nhiều người lục xem bọc của mình của mình một chút, phát hiện không thiếu gì, nên cũng thôi.

Tôn Tử Thành xanh mặt, nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn tài xế kia.

Dương Thiến Nhi mặt mũi tràn đầy giận giữ, đối với Bạch Tiểu Thăng nói,

- Anh người này, tố chất làm sao thấp như thế, cuối cùng cũng không đi có xuống làm việc, một người đàn ông, anh thấy thế là tốt sao!

Dương Thiến Nhi vẻ mặt xem thường.

- Ai, cô gái trẻ này tại sao lại như vậy, cô có biết không. . .

Bà chị gái ở bên cạnh nhịn không được muốn nói giúp Bạch Tiểu Thăng.

- Bà chị, nhanh về đi, xe lập tức sẽ đi tiếp.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian khuyên.

Bà chị kia lúc này mới im miệng, trợn mắt nhìn Dương Thiến Nhi một chút, mang theo mấy cái chị em khác, hướng về vị trí của mình đi đến.

Dương Thiến Nhi chán ghét trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, đối với Tôn Tử Thành cười một tiếng,

- Vừa rồi, tất cả nhờ có anh tổ chức người khiêng đá.

- À, không có gì.

Tôn Tử Thành không quan tâm cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng giữ im lặng, trở lại chỗ ngồi của mình, hai người kia cũng lần lượt ngồi xuống.

Nhưng mà, Dương Thiến Nhi cố hết sức giữ khoảng cách cùng Bạch Tiểu Thăng, giống như sợ đụng phải Bạch Tiểu Thăng, người đáng ghét như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng vui vẻ vì khoảng trống ở giữa lớn hơn một chút, nhìn thật sâu vào Tôn Tử Thành, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc Tôn Tử Thành cùng Dương Thiến Nhi nói chuyện, nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong ánh mắt có một tia lãnh ý như có như không.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, an an ổn ổn.

Sáng sớm, xe đang nghỉ ngơi ở khu ngừng một chút, hành khách đi vệ sinh.

Dương Thiến Nhi thân mật cho Tôn Tử Thành mang đến một phần, cũng không để ý đến Bạch Tiểu Thăng, thậm chí cố ý làm ra vẻ ăn rất ngon.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý cười một chút, Lúc Dương Thiến Nhi làm mặt lạnh, thì xuống xe, ăn cơm.

Lúc ăn cơm ở trên bàn ăn ngoài trời, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cách đó không xa, vào con chim sẻ ở trên mặt đất lên kiếm ăn, líu ríu kêu.

- Khởi động công năng phụ trợ —— ngôn ngữ chuyển đổi, kiểm tra đến tiếng kêu của chim sẻ, đang tiến hành chuyển đổi. . .

Bạch Tiểu Thăng đối với những chú chim sẻ kia mở miệng, phát ra từng chuỗi tiếng chim hót, để người bên cạnh ngạc nhiên không thôi.

- Người anh em, lợi hại nha!

- Không có gì, tôi ở trường dạy nghề cao cấp Lam Tường, lại là sinh viên chuyên nghiệp tài cao về kỹ thuật dùng miệng.

Bạch Tiểu Thăng nói mò.

- Trường dạy nghề cao cấp Lam Tường, bọn họ còn dạy cái này sao? Trâu a!

Người kia sợ hãi thán phục.

Một con chim sẻ gầy, bay đến trong tay Bạch Tiểu Thăng, cái đầu nhỏ nghiêng nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong miệng hót líu ríu.

Bạch Tiểu Thăng bẹo ra chút bánh bao, đút cho nó, còn sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, con chim sẻ nhỏ kia ăn như hổ đói.

Giống như nuôi trong nhà.

Còn có thể dựa vào kỹ thuật dùng miệng làm như thế sao? !

Xung quanh mọi người nhìn thấy đều ngây người, nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như người trời.

- Lợi hại a, người anh em!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cùng con chim sẻ nhỏ này dùng ngôn ngữ loài chim ước định thành công.

- Từ giờ trở đi, tao cho mày làm lính gác, mày ở cùng tao trên đoạn đường này, tao sẽ cho mày những bữa cơm no.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Trở lại trên xe, Dương Thiến Nhi ngạc nhiên phát hiện, ở đầu vai Bạch Tiểu Thăng có một con chim sẻ nhỏ.

Nàng rất ngạc nhiên, lại không muốn hỏi, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bạch Tiểu Thăng không để ý đến ánh mắt của nàng, lên xe liền ngủ, từ tối hôm qua, hắn luôn bảo trì trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, rất không thoải mái, Bây giờ có lính gác, hắn có thể an ổn đi ngủ.

Lại qua nửa ngày, xe buýt chạy đến nơi hoang vắng không người, trên mặt đường rộng rãi, cả nửa ngày đều không có một chiếc xe đi qua.

Con đường phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã lớn, chắn ngang trên đường.

Ba người cầm đao, trên đầu mang mặt nạ, đứng ở nơi đó.

Xe buýt phanh lại một cái, dừng cách mấy mét ở bên ngoài.

- Làm sao thế?

Có người nhịn không được nói.

- Đúng vậy a, vì cái gì mà dừng lại? Lại gặp lún?

Đám người nhịn không được, nhìn về phía trước.

Lính gác mổ tỉnh Bạch Tiểu Thăng.

- Có cướp!

Có người nhìn thấy ba người bịt mặt đi tới, lập tức hét lên một tiếng.

- Lái xe, nhanh lái đi, chạy a!

- Lái xe, tuyệt đối đừng mở cửa, bọn hắn không vào được!

Có người thét lên nói.

Lái xe quay đầu về phía mọi người cười xán lạn, sau đó quay mặt nhấn công tắc một cái.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, cửa xe buýt mở ra.

Dương Thiến Nhi bị dọa thét lên một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt không thay đổi, nhịn không được giãn người ra, hắn nghỉ ngơi rất tốt.

Ba người bịt mặt lên xe, đao trong tay chỉ vào người trong xe, quát một tiếng chói tai.

- Tất cả chớ động, ăn cướp đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận