Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2170: Trong lúc cười nói (2)

- Ông cụ Dương, vừa rồi ngài nói một câu, đã nói sai rồi.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói một câu.

Dương Quân Lạc ngẩn người, sau đó cười nhạt nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tiểu Thăng, tôi nói câu nào sai chứ?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ kỳ lạ.

Vừa rồi, Dương Quân Lạc nói không ngừng, không biết Bạch Tiểu Thăng muốn nói câu nào.

- Ngài nói câu đầu tiên đã sai rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Ngài nói nhà họ Nhà họ Dương và đoàn doanh nghiệp Trung Quốc có tồn tại hiểu nhầm nhỏ, xung đột nhỏ ở trên phương diện làm ăn, điều này là không đúng.

- Hả?

Dương Quân Lạc nhíu mày, còn cố ý nhìn về phía Dương Tiếu Vân:

- Lẽ nào hiểu lầm kia còn không nhỏ, lẽ nào con lại lừa gạt cha sao?

- Con làm sao dám chứ cha! Ngài Bạch nói quá lời rồi!

Dương Tiếu Vân mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ còn còn nói hoàn toàn sai sự thật với cha sao, dù sao cha tai thính mắt tinh, sao có thể bị người khác che giấu được.

Dương Tiếu Vân ở giữa mơ hồ đội cho Bạch Tiểu Thăng cái tội trách móc người lớn.

Ông ta cố ý nói là Bạch Tiểu Thăng gây xích mích cho quan hệ cha con của người ta, nói Dương Tiếu Vân lừa bịp cha mình, nói Dương Quân Lạc già nên hồ đồ, không phân biệt được thật giả.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng dám cả gan nói tiếp, nhà họ Dương lại dám dùng lời như vậy đi bịt miệng nhà họ Ngụy.

Dương Nhất Sơn là con gái ruột của Dương Tiếu Vân, không ai biết cha hơn con gái, tất nhiên hiểu "nghệ thuật lời nói" của cha mình, lập tức nhìn Bạch Tiểu Thăng, muốn xem anh có phải là không biết điều, có phải là dại dột không rõ ý tưởng mà nhảy vào trong "hố" hay không.

- Muốn đấu với người của nhà họ Dương tôi sao, anh vẫn còn non lắm!

Dương Nhất Sơn âm thầm cười lạnh.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Tiểu Thăng lại lắc đầu.

- Ý của cháu là giữa nhà họ Dương và đoàn doanh nghiệp Trung Quốc căn bản không tồn tại hiểu nhầm gì, cũng không tồn tại mâu thuẫn gì cả.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói lời này, ba người ba thế hệ Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn của nhà họ Dương đều sửng sốt.

Ngay cả Lâm Vi Vi cũng Lôi Nghênh rất bình tĩnh, nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục mỉm cười nói:

- Tôi không biết ông cụ Dương cho rằng hiểu nhầm, mâu thuẫn là gì, nếu muốn chỉ việc không thể hợp tác, không ký tên hợp đồng, vậy trong đó lại không có hiểu nhầm gì cả. Kinh doanh bàn được thì tất nhiên là tốt rồi, không được cũng không có gì, ông cụ Dương nói có đúng không?

Bạch Tiểu Thăng "rộng rãi" như vậy thật sự khiến cho Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nhất thời không thể nói được gì.

Là Bạch Tiểu Thăng tâm lớn đến có thể nhìn thấy được tất cả sao?

Đối với những chuyện trước kia, anh đều có thể hoàn toàn không quan tâm à?

Như vậy những thương nhân Trung Quốc thì sao, chẳng lẽ bọn họ cũng như vậy?

Tự nhiên bị Nhà họ Dương hãm hại, đưa không tiền cho nhà họ Dương mà không oán hận gì à?

Cha con Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân cũng không nhịn được nhìn nhau, có chút không rõ.

- A, a! Là thế sao... Vậy thương nhân Trung Quốc chúng ta thật có hàm dưỡng!

Dương Quân Lạc và Bạch Tiểu Thăng cười gượng vài tiếng, nhịn không ngừng lại thăm dò:

- Nhưng lãnh đạo Trung Quốc bên kia lo lắng ảnh hưởng tới chuyến đi, có gì đặc biệt căn dặn sao?

Hình như cũng chỉ có thể giải thích được như vậy.

Có lẽ bởi vì những thương nhân Trung Quốc tập trung thành đoàn ra nước người, bọn họ không chỉ đại biểu cho cá nhân mình còn phải lo lắng tới sự ảnh hưởng, nên mới phải nén giận như vậy.

Dương Nhất Sơn cũng nghĩ đến điểm này nên lập tức âm thầm cười lạnh.

Còn tưởng rằng người Trung Quốc sẽ không từ bỏ ý định, không ngờ chuyện này lại được cho qua đơn giản như vậy.

Đáng lẽ trước đây bọn họ phải ra tay càng độc ác hơn, làm cho thương nhân Trung Quốc chảy nhiều máu hơn mới đúng...

Dương Nhất Sơn thậm chí cảm thấy có chút "đáng tiếc" - lúc đó lòng dạ không đủ đen tối, ra tay không đủ ngoan độc.

Bạch Tiểu Thăng nghe thắc mắc của Dương Quân Lạc liền cười:

- Chuyện như vậy còn phải làm phiền lãnh đạo nữa sao, bản thân tôi đã có thể quyết định rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này làm người ta không rõ.

- Đúng đúng, chuyện như vậy thì Tiểu Thăng có thể xử lý được. Nếu nhà họ Dương chúng ta và đoàn doanh nghiệp Trung Quốc không có hiểu nhầm, mâu thuẫn gì liền... không thể tốt hơn, ha ha. Nào nào, chúng ta uống rượu đi.

Dương Quân Lạc nâng ly nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười giơ ly rượu lên.

Đúng vào lúc này, có người lảo đảo chạy vào.

- Nhị gia, lão thái gia, xảy ra, xảy ra chuyện rồi!

Người kia kêu ầm lên.

Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân ngây người, sau đó nổi giận. Có khách ở đây, ai lại không biết quy củ, làm cho người ta chê cười nhà họ Dương không lễ phép như vậy.

Nhưng chờ tới khi nhìn thấy rõ người đó là ai thì vẻ mặt hai cha con chợt biến đổi.

Người đến là một quản gia, người quản gia này không để ý tới chuyện sinh hoạt hàng ngày mà chỉ chuyên môn chịu trách nhiệm sắp xếp, đưa tới các tin tức trên phương diện làm ăn.

Có thể nói người này là do Dương Quân Lạc một tay đào tạo ra, từ trước đến nay đều là người trầm tính, bình tĩnh, càng khỏi phải nói tới chuyện nhà họ Dương đang có khách.

Vậy có thể làm cho ông ta mất bình tĩnh như vậy thì nhất định phải là chuyện lớn.

Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân thậm chí Dương Nhất Sơn đều đứng lên.

- Vậy Tiểu Thăng à, cháu ngồi đây, có lẽ có chút chuyện cần tôi phải đi xử lý một lát.

Dương Quân Lạc còn cố cười căn dặn Bạch Tiểu Thăng một câu.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn vẻ mặt hốt hoảng người của nhà họ Dương, tươi cười với ẩn ý sâu xa:

- Ông cụ Dương, mời cứ tự nhiên.

Ba thế hệ nhà họ Dương không trì hoãn nữa, lúc này vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, vội vàng tới đón quản gia tới thông báo.

Bốn người cùng rời khỏi nhà hàng.

bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi nhìn theo bóng lưng mấy vị kia rồi quay đầu hạ giọng hỏi dò Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, chẳng lẽ là...

Bạch Tiểu Thăng hé miệng cười, nâng ly rượu lên và nói với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nói:

- Chúng ta uống rượu của chúng ta.

- Uống nhiều một chút, rượu hơn một triệu một chai đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận