Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2172: Không thể tin nổi thương nghiệp ngắm bắn (2)

- Ngu ngốc!

Dương Quân Lạc trừng mắt nhìn cậu con trai thứ hai của mình:

- Bây giờ anh trai con đang tìm hiểu tin tức từ những tập đoàn tài chính kia, cha có thể làm chuyện lặp lại với nó sao?

Mặt Dương Tiếu Vân lập tức đỏ lên. Ông ta vốn không phải là người ngây ngô như vậy.

Chỉ có thể nói đầu óc có chút bối rối, quan tâm quá sẽ bị loạn.

- Cha muốn hỏi người có thể giúp Bạch Tiểu Thăng liên lạc với những tập đoàn tài này!

Dương Quân Lạc híp mắt lại và trầm giọng nói.

Cuối cùng, cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn ra khỏi gian phòng này, giữ cửa, trong phòng chỉ còn lại có một mình Dương Quân Lạc.

Dương Quân Lạc cầm điện thoại và lật tìm một số rồi gọi ra ngoài.

Sau khi ông ta kiên trì chờ đợi, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

Dương Quân Lạc lập tức tươi cười, nói với điện thoại:

- Cháu trai à, chú, chú Dương của cháu đây, chú gọi cho cháu là muốn hỏi vài chuyện!

Cuộc gọi đầu tiên này, Dương Quân Lạc không gọi cho nhà họ Ngụy, nhà họ La, nhà họ Tần, mà là gọi cho Bạch Thiên Vũ của nhà họ Bạch.

Tất nhiên Dương Quân Lạc làm vậy là có suy tính của mình.

Nhà họ Ngụy có khả năng muốn giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng nhất, dưới tình hình không rõ, ông ta không tiện đi hỏi.

Nhà họ Tần ở Nam Mỹ bên kia tuy nói cũng có hợp tác nhưng không quan trọng bằng Bắc Mỹ. Còn nữa, tính của bà lão nhà họ Tần nóng như lửa, Dương Quân Lạc hơi sợ bà ta.

Quan trọng nhất là khách ở Bắc Mỹ, sau này ông ta tất nhiên sẽ phải hỏi tin tức của nhà họ La ở Châu u bên kia.

- Chú Dương, ngài cứ nói đi.

Bạch Thiên Vũ nhận được điện thoại của Dương Quân Lạc, còn thể hiện đặc biệt khách sáo, đặc biệt lễ phép.

- Cháu trai à, nhà họ Bạch các cháu và gia tộc Feverd đã kết giao nhiều năm, gần đây bên nhà chú và bọn họ xảy ra chút chuyện trên phương diện làm ăn. Chú muốn hỏi xem gần đây bọn họ có tiếp xúc với người nào hoặc gia tộc nào không.

Dương Quân Lạc không có quá nhiều thời gian để chu toàn trước khi nhắc tới đề tài này nên dứt khoát hỏi trực tiếp luôn.

Bạch Thiên Vũ trả lời càng trực tiếp hơn:

- Có.

- Cháu biết chuyện này sao?

Dương Quân Lạc cũng không ngờ Bạch Thiên Vũ trả lời sảng khoái như vậy.

- Bạch Tiểu Thăng từng nhờ cháu liên lạc.

Bạch Thiên Vũ nói.

Dương Quân Lạc âm thầm hít sâu một hơi, quả nhiên không khác với những gì ông ta đã đoán.

Chính là Bạch Tiểu Thăng!

- Vậy hai bên bọn họ nói chuyện gì thế?

Giọng điệu Dương Quân Lạc cấp bách hỏi thăm.

- Cháu cũng không biết, cháu chỉ chịu trách nhiệm liên hệ mà thôi. Bạch Tiểu Thăng là con rể của nhà họ Ngụy, cháu cũng không tiện không giúp, ngài nói có đúng không?

Bạch Thiên Vũ ngược lại làm cho mình rất sạch sẽ.

Dương Quân Lạc hỏi thăm vài câu, ngoại trừ biết Bạch Tiểu Thăng có động tác trong đó thì còn lại không thu hoạch được gì cả.

Cuối cùng, Dương Quân Lạc chỉ đành phải bỏ điện thoại xuống.

Bên kia điện thoại, Bạch Nguyệt Phong đang ở bên cạnh Bạch Thiên Vũ, nghe được lời nói chuyện thì oán trách cha cô sao có thể dễ dàng bán đứng Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Bạch Thiên Vũ vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn "cô con gái ngu ngốc" của mình:

- Điều này tất nhiên là do Bạch Tiểu Thăng đã sớm thông báo rồi, con bé ngốc nhà con tới lúc nào mới mọc não được chứ.

Lời này của ông ta lại được Bạch Nguyệt Phong đáp lại bằng một cái nhìn xem thường, sau đó xoay người rời đi.

Mọc nào à? Điều này còn cần cô cả nhà họ Bạch phải làm hay sao?

Trở lại bên phía Dương Quân Lạc, ông ta lại lần lượt gọi điện thoại cho nhà họ Tần, nhà họ La, ở trong điện thoại, bất kể là bị trách mắng hay bị trêu chọc, ông ta đều chỉ biết có một việc, đó chính là Bạch Tiểu Thăng "giở trò quỷ", nhưng lại không có thêm một chút tin tức nào khác.

Cuối cùng, Dương Quân Lạc gọi điện thoại đến chỗ của Ngụy Thiên Hà.

- Ông anh Ngụy, tôi có chuyện muốn nói chuyện với anh, có phải anh cũng giúp đỡ cháu rể tương lai của anh bắc cầu nối đường, liên lạc với hai tập đoàn tài chính lớn không? Anh cũng biết, bây giờ cháu rể kia của anh đang động vào vụ làm ăn buôn bán mới với nhà họ Dương chúng tôi, chuyện này có liên quan đến tương lai của nhà họ Dương chúng tôi đấy!

Dương Quân Lạc vừa bắt đầu đã đầy căm phẫn "tố cáo".

- Tôi không biết chuyện này, có lẽ là đám trẻ phía dưới làm.

Ở trong điện thoại, Ngụy Thiên Hà không nóng không vội ung dung nói:

- Chỉ có điều tôi ngược lại từng nghe đám trẻ nói đến Tiểu Thăng, nó dẫn theo một đoàn doanh nghiệp Trung Quốc đến Châu Phi, vốn là muốn làm nhiều vụ kinh doanh với nhà họ Dương các ông, kết quả thì thế nào chứ? Tôi nghe nói các người còn bảo người ta hoàn thành điều kiện như vậy, cuối cùng còn không thể đàm phán thành công, có chuyện này sao? Lão Dương à, tôi phải nói ông đấy, ông nói ông không để ý tới chuyện kinh doanh nhưng cũng không thể để cho đám trẻ làm càn được. Làm vậy không phải là làm hỏng danh tiếng của nhà họ Dương các ông sao...

Dương Quân Lạc là đi hỏi tội, kết quả bị Ngụy Thiên Hà trách mắng một hồi, cuối cùng chật vật bỏ chạy, la hét tín hiệu không tốt nên trực tiếp cúp máy.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng có người gõ cửa.

- Gõ cái gì mà gõ, vào đi!

Trong lòng Dương Quân Lạc đang phiền muộn nên nhíu mày quát một tiếng, giọng điệu không vui vẻ gì.

Cửa vừa mở ra, Trương quản gia đã quay lại. Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn bước vào theo.

Sau khi đóng cửa lại, Trương quản gia vội vàng nói với Dương Quân Lạc:

- Ông chủ, bên cậu cả đã có tin tức!

- A, nó đã điều tra ra trong này có chuyện gì sao?!

Dương Quân Lạc lập tức sốt ruột lên tiếng hỏi.

Bây giờ đã có thể kết luận chính là Bạch Tiểu Thăng "ở trong đó gây khó dễ", chỉ là không biết cậu ta làm thế nào chặn đường được vụ kinh doanh vàng thật bạc thật này, làm thế nào khiến cho những người u Mỹ kia vứt bỏ hợp tác với nhà họ Dương bọn họ.

Cái gì mà nhà họ Dương không tuân theo đạo nghĩa thương nghiệp, chó má!

Bọn họ chưa từng hãm hại những doanh nhân u Mỹ...

- Cậu cả tốn số tiền lớn, cuối cùng theo một vài con đường mới tìm hiểu được, thương nhân Trung Quốc liên hệ với những tập đoàn tài chính kia, nói cho bọn họ biết chúng ta tồn tại hành vi lừa gạt trên phương diện thương nghiệp, nói cho bọn họ biết có thể sẽ tiến hành kiện chúng ta tới tòa án quốc tế, đến lúc đó sẽ mang tới vô số rắc rối cho chuyện hợp tác.

Trương quản gia nói:

- Điều này còn không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là thương nhân Trung Quốc liên kết với nhau ký hợp đồng cùng những tập đoàn thế gia tài chính này, tổng sản lượng cao gấp đôi so với chúng ta bỏ ra! Thương nhân Trung Quốc bảo những tập đoàn tài chính chọn một bên mà thôi, cho nên... chúng ta đã bị buông tha!

Những lời cuối cùng này làm cho Dương Quân Lạc, Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn đều sửng sốt.

- Chỉ dựa vào hơn mười doanh nghiệp này lại giành được hợp tác với mấy tập đoàn tài chính lớn, còn có thể gấp đôi, nên vứt bỏ việc buôn bán với chúng ta à?

Dương Tiếu Vân không thể tin nổi.

Hơn mười doanh nghiệp Trung Quốc này thật sự có quy mô lớn, nhưng đừng quên bọn họ không có tồn tại kinh doanh qua lại với những tập đoàn thế gia tài chính u Mỹ c.

Giọng điệu Trương quản gia sốt ruột nói:

- Không phải là hơn mười nhà, tôi nghe nói có hơn ba mươi nhà, hoặc còn nhiều hơn! Mỗi nhà đều là doanh nghiệp lớn của Trung Quốc!

Lời này quả thật làm cho người ta khó có thể tin nổi.

Dương Nhất Sơn chấn động nói:

- Sao giới kinh doanh Trung Quốc lại đoàn kết như thế chứ!

- Không thể như vậy được!

Dương Tiếu Vân căn bản không tin tưởng.

Mặt Dương Quân Lạc tái xanh, im lặng không nói.

Cuối cùng vẫn là Dương Quân Lạc trầm giọng lẩm bẩm:

- Không ngờ lại làm đến mức độ này! Bạch Tiểu Thăng, tôi cuối cùng vẫn đã đánh giá thấp hắn!

Cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn nhìn nhau, lại nhìn về phía Dương Quân Lạc.

- Ngài vẫn cho rằng là do Bạch Tiểu Thăng kia ra tay sao?!

- Hắn có thể liên kết với nhiều xí nghiệp Trung Quốc như vậy đoạt mối làm ăn của chúng ta sao?

Điều này cũng quá khoa trương rồi!

Cha con Dương Tiếu Vân vẫn khó có thể tiếp nhận được.

- Các người không hiểu rõ về Bạch Tiểu Thăng kia. Cậu ta có mạng lưới quan hệ rất lớn trong giới kinh doanh Trung Quốc, cha tin tưởng cậu ta có năng lực làm được điều này!

Dương Quân Lạc nói.

- Nhưng vấn đề là những doanh nghiệp chẳng liên quan tới nhau tại sao phải gia nhập vào? Bọn họ liên kết với nhau cung cấp hợp tác cho các tập đoàn tài chính u Mỹ thì tất nhiên phải có lợi. Những doanh nghiệp Trung Quốc không có dính dáng gì này thật sự chỉ bởi vì người của mình bị khi dễ nên đập tiền vào sao?

Dương Nhất Sơn có phần muốn phát điên.

Ở trong thương trường nói chuyện thương trường, không có ai vì hành động khí phách nhất thời mà không để ý tới lợi ích của mình.

Dương Tiếu Vân dường như hiểu rõ, gương mặt trắng bệch:

- Nếu như Bạch Tiểu Thăng làm cho mười doanh nghiệp bị chúng ta hãm hại cung cấp hợp tác ưu đãi, đổi lấy ủng hộ của các doanh nghiệp Trung Quốc khác, các doanh nghiệp khác lại lấy ra vài lĩnh vực kinh doanh của mình để liên kết hợp tác với các tập đoàn tài chính u Mỹ, dựa vào số lượng kinh doanh khổng lồ thì thật sự có thể làm cho tập đoàn tài chính u Mỹ buông tha chúng ta lắm!

Rất có khả năng này!

Tạo dựng dây chuyền lợi ích, biến cái vốn không thể thành có thể!

Dương Nhất Sơn nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về một hướng:

- Bạch Tiểu Thăng này thật sự có thể làm được tới mức như vậy sao?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận