Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2174: Doanh nhân có lòng dạ hiểm độc (2)

Biết rõ còn hỏi, cậu làm sao có thể không biết phía sau chuyện này là việc gì chứ?!

Trong lòng ba thế hệ nhà họ Dương không hẹn mà cùng xuất hiện một câu như vậy.

- Không có chuyện gì lớn. Cháu cũng không thể đi được, cơm còn chưa ăn xong đâu!

Dương Quân Lạc cười ha hả nói.

Đi? Vậy sau này tôi còn phải đi tìm cậu à...

Trong lòng Dương Tiếu Vân này không nhịn được lầm bầm.

- Là như vậy, Tiểu Thăng, hôm nay tôi mời cháu tới trong nhà ăn cơm, còn cố ý phái máy bay đi đón cháu là có việc muốn nhờ cháu hỗ trợ.

Dương Quân Lạc cười ha hả nói.

- Ông cụ Dương, cháu không dám nhận nổi chữ nhờ này đâu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Có việc gì thì ngài cứ nói đi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh âm thầm liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.

Người không biết nghe ông cụ Dương nói chuyện còn tưởng là đã quyết định từ trước, hay sau khi rời đi, bây giờ mới nghĩ ra được đâu...

Vẻ mặt Dương Quân Lạc tha thiết nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng à, cháu cũng biết nhà họ Dương chúng ta đi ra từ Trung Quốc. Nhà họ Dương ông với các người có thể nói là cùng quê cùng quán, đều là người mắt đen da vàng, là người một nhà! Cháu xem, cho tới nay nhà họ Dương các ông vẫn kiên quyết để cho đám con cháu học tiếng Trung Quốc, đây mới là ngôn ngữ chính của bản thân chúng ta. Nói đến bây giờ, lần trước có hiểu nhầm, chúng ta không thể nói được kinh doanh được. Trong lòng tôi thấy đặc biệt khó chịu, ngủ cũng không ngon, lúc nào tôi cũng mơ tới những lời ông nội của tôi nói với tôi, cho dù cách xa biển lớn cũng đừng nên quên nguồn gốc Trung Quốc của mình, có tiền phải cùng thương nhân Trung Quốc kiếm lời.

Khi nói lời này, Dương Quân Lạc không ngừng vỗ tay của Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt rất chân thành.

- Cho nên, hôm nay tôi mời cháu tới, thứ nhất là muốn thông qua cháu xin lỗi những thương nhân Trung Quốc một tiếng, thứ hai là tôi muốn mở lại hợp tác với các thương nhân Trung Quốc!

Dương Quân Lạc nói vô cùng nghiêm túc.

- Có lẽ cháu biết, bên ông đã nói chuyện làm ăn với bên u Mỹ, dù vậy bên ông vẫn quyết định sẽ lấy ra một nửa sản phẩm, ưu tiên hợp tác với thương nhân Trung Quốc đều là hàng hóa tốt nhất!

- Cháu thấy thế nào?

Nếu Dương Quân Lạc nói lời này sớm mấy ngày lại chân thành như vậy, Lâm Vi Vi nghĩ mình nhất định sẽ cảm động.

Bây giờ thì sao?

Cô chỉ cảm thấy ông già này rõ ràng là đang diễn, thừa sức nhận được giải ảnh đế rồi...

- Ngài Bạch, hai ngày nay cha tôi liên tục phê bình tôi làm việc thiếu suy nghĩ, chuyện này làm không đúng. Bây giờ tôi cũng ý thức được thương nhân Trung Quốc mới là đối tác kinh doanh tốt nhất của chúng tôi! Chúng tôi lại theo giao hẹn ban đầu để mở lại hợp tác, ngài thấy thế nào? Mong ngài đừng phụ tấm lòng son của cụ nhà tôi đấy!

Dương Tiếu Vân ở bên cạnh hát đệm.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe xong quả thật rất muốn cười.

Bọn họ biết rõ về kế hoạch của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ cũng biết điểm mấu chốt là hôm nay sẽ bùng nổ, bọn họ thậm chí còn dự đoán được ba ông cháu nhà họ Dương vừa rời đi đã nhận được "trùng kích" thế nào.

Nếu “bị đánh" biết đau thì trước đó cần phải phải làm như vậy chứ...

Dương Nhất Sơn mở miệng muốn nói nhưng xấu hổ không sao thốt ra lời được, dù sao "hàm dưỡng" của cô ta còn chưa đủ đâu...

Bạch Tiểu Thăng khó xử nhíu mày và hít một hơi thật sâu mới nói với Dương Quân Lạc:

- Ông cụ Dương, không phải là cháu không muốn giúp chuyện này nhưng cháu thật sự rất khó xử?

- Có khó khăn gì, cháu cứ nói, tôi sẽ giải quyết cho cháu!

Dương Quân Lạc liền nói ngay.

Dương Tiếu Vân cũng liên tục gật đầu.

Khó khăn lớn hơn nữa, vậy còn có thể lớn hơn rắc rối mà nhà họ Dương đang phải đối mặt sao...

Theo hai cha con bọn họ thấy, Bạch Tiểu Thăng chắc chỉ muốn đưa ra điều kiện thôi...

Bạch Tiểu Thăng khó xử lắc đầu:

- Nó không chỉ là khó khăn đơn giản như vậy đâu, chính là những người bên phía tôi vốn muốn hợp tác với nhà họ Dương chúng ta, nhưng bọn họ đã tìm được phía hợp tác mới, bọn họ không cần nhiều sản phẩm dầu mỏ như trước nữa...

Bạch Tiểu Thăng nói cực kỳ nhiều kỹ xảo.

Những lời này là đang nói cho cha con nhà họ Dương biết phía bên mình đang hợp tác với bên phía u Mỹ, để cho bọn họ sốt ruột.

Còn một điểm nữa chính là, Bạch Tiểu Thăng không nói quá tuyệt tình, cũng cho hai cha con này một ít "hy vọng", có thể khiến cho đề tài nói chuyện được tiếp tục.

Dương Quân Lạc và Dương Tiếu Vân tất nhiên nghe ra được hai tầng ẩn ý này.

- Vậy chúng ta lại giảm quy mô hợp tác xuống một chút?

Dương Tiếu Vân thử dò xét nói.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Theo tôi thấy thì những nhà kinh doanh kia không muốn đánh nhỏ, tranh cãi nhỏ đâu.

Ông muốn giảm bớt quy mô hợp tác à? Chúng tôi còn không nhận lời đâu!

Bạch Tiểu Thăng nói vậy làm cho Dương Tiếu Vân phiền muộn.

- Vậy vẫn theo quy mô hợp tác đã đặt ra từ trước vậy!

Dương Quân Lạc đánh nhịp.

Bạch Tiểu Thăng lại lộ vẻ khó xử:

- Nhưng bởi vì trước đó nhà họ Dương nói không hợp tác, những người này mới chạy đi qua bên phía u Mỹ đầu tư, sợ rằng dòng tiền không đủ...

Nói một cách đơn giản chính là dưới tình huống quy mô không thay đổi, chúng tôi không có tiền!

Mà làm sao không có tiền thì chắc nhà họ Dương các người hiểu rõ...

Dương Tiếu Vân khó xử liếc nhìn Dương Quân Lạc.

Dương Quân Lạc hạ quyết tâm, mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đều là người một nhà, chúng ta có thể... Làm ra một kế hoạch thanh toán hoàn toàn mới, chậm trả tiền cũng được...

Đây chính là sự nhượng bộ chưa từng có của nhà họ Dương!

Dương Tiếu Vân cũng cảm thấy hơi bất lực.

Trong lòng Dương Nhất Sơn cảm thấy chua xót.

- Nhưng tôi sợ các các thương nhân bên phía tôi lo giá ban đầu quá cao.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng khổ sở nói:

- Ngài biết đấy, tôi không phải là không thể vì nhà họ Dương chúng ta mà mở miệng đi nhờ bọn họ, chỉ sợ cơ hội mở miệng có một lần, tôi lo khó có thể thuyết phục bọn họ làm cuộc giao dịch này...

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn muốn hạ thấp giá trên cơ sở ban đầu.

Dương Tiếu Vân cảm giác có phần nghẹn thở.

Giá ban đầu đã đặc biệt ưu đãi, đó là điều kiện muốn dụ thương nhân Trung Quốc vào hũ, còn ép giá xuống nữa thì thật không thể nào nói nổi...

Dương Quân Lạc cũng biết giá do đám người Bạch Tiểu Thăng bàn với nhà họ Dương trước đây nên cố nặn ra một nụ cười:

- Vậy lại mặc cả một lần nữa xem bao nhiêu thì thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói:

- Tôi cảm thấy, giảm 15% tất cả sản phẩm là được.

Một câu nói quả thật làm cho Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn kinh ngạc đến ngây người.

Sao anh không đi ăn cướp đi!

Cha con con nhà Dương suýt nữa buột miệng nói ra.

Dương Quân Lạc cũng khó xử nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng à, cháu ra giá như thế, không phải là muốn nhà họ Dương tôi phải cắt thịt sao! Không được!

Bạch Tiểu Thăng cười mà như không cười nói:

- Ông cụ Dương, nếu như ông không muốn thì quên đi, tôi cũng sợ những người kia nghe được giá tiền này còn bóc mặt mũi của tôi, đến lúc đó tôi cũng không cần làm người dẫn đầu nữa.

Đen tối! Cậu mới thật sự là bụng được đen tối!

Dương Quân Lạc nhìn vẻ tươi cười của Bạch Tiểu Thăng mà trong lòng hận đến không chịu nổi.

- Cậu bớt một chút, không được sao?

Dương Quân Lạc lại có phần ăn nói khép nép với Bạch Tiểu Thăng.

- Bằng không như vậy đi, tôi dẫn ngài Dương Tiếu Vân trở lại, để ngài ấy nói chuyện với những nhà kinh doanh kia, tôi làm người tiến cử thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Có ý muốn nói là cậu ngại cao à?

Tôi còn không muốn đi nói, tự các người đi là được rồi.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói lời này, Dương Tiếu Vân quả thật muốn mắng ầm lên.

Tự mình đi, ông ta có thể nói được mới là lạ!

Nói không chừng tất cả mọi người ở đó sẽ chửi ầm ông ta lên mất.

So với như vậy, còn không bằng chừa cho mình chút mặt mũi...

Dương Quân Lạc nhíu mày, trầm ngâm không nói.

Lúc này, nguy cơ của nhà họ Dương mới vừa bắt đầu, nếu còn kéo dài nữa thì thị trường chứng khoán sẽ giảm lớn, các phía hợp tác khác rối loạn, đến lúc đó dù có dùng vàng thật bạc thật cũng không thể bù đắp được đâu.

Dương Quân Lạc yêu tiền đau lòng vì tiền, nhưng cũng biết chuyện nào nhẹ chuyện nào nặng.

- Được rồi, lại theo như lời cháu nói đi!

Dương Quân Lạc dừng hai lần mới nói ra những lời này, gần như là rít qua kẽ răng của ông ta.

Cha con Dương Tiếu Vân, Dương Nhất Sơn sầu khổ nhìn nhau, bọn họ cũng biết nhượng bộ này có ý nghĩa như thế nào.

Nhưng không làm vậy cũng không được!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn cả nhà bọn họ lộ ra vẻ mặt như táo bón ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, trong lòng sảng khoái thế nào thì không cần nói cũng biết.

Sảng khoái vô cùng!

- Vậy tôi sẽ thử một chút.

Bạch Tiểu Thăng vẫn lộ ra vẻ mặt khổ sở nói.

- Vậy vất vả cho cháu rồi, Tiểu Thăng.

Dương Quân Lạc trái lại còn phải cảm ơn anh.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười nói:

- Không cực khổ, không cực khổ, chỉ có điều trước đây cháu thay nhà họ Dương chúng ta mua một ít thiết bị vận tải, còn có một chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ đã qua sử dụng, nhờ ông cụ Dương bù lại giúp cháu khoản tiền này.

Dương Quân Lạc nghe vậy thì sửng sốt, miễn cưỡng cố gật đầu.

Trước mặt nhiều lợi ích như vậy còn cho ra được, cắt thịt đền tiền, ông ta cũng phải nhận.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía Dương Tiếu Vân nói:

- Vừa khéo, số hàng này cũng được tôi nhờ qua người thứ ba, chỉ có điều gần đây tôi nghe nói bọn họ theo thị trường đã tăng giá lên rồi.

Dương Tiếu Vân thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng thì không nhịn được cảnh giác nói:

- Tăng lên bao nhiêu?

- Tăng lên gấp đôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Đương nhiên, ở trong mắt nhà họ Dương chúng ta thì đó chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận