Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2180: Người đẹp trước mặt (1)

Lâm Vi Vi đến tìm Bạch Tiểu Thăng thì tất nhiên phải có chuyện báo cáo. Cô và Lôi Nghênh đều là người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng trở thành người dẫn đầu đoàn thương nghiệp, vậy bọn họ tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.

Chỉ nói riêng lúc này, phương diện ở lại của đoàn thương nghiệp đã có rất nhiều chuyện cần phối hợp.

Có người kiêng kỵ với số phòng, cần phải đổi phòng. Có người dẫn nhiều người đi theo, cần phải tăng thêm phòng. Có người bởi vì tình hình sức khỏe nên cần phải thay đổi hướng phòng hoặc một vài gian phòng yên tĩnh... Nói chung, từ trước đến nay cũng không thiếu vấn đề.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vừa đến khách sạn đã chạy đi khắp nơi, để cùng khách sạn phương phối hợp xử lý, tất nhiên sẽ không làm phiền tới Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng có một số việc, lại cần người dẫn đầu đoàn thương nghiệp Bạch Tiểu Thăng này tới bàn bạc và phối hợp với người chịu trách nhiệm của tiểu vương quốc Karan.

Cho nên, Lâm Vi Vi tìm đến Bạch Tiểu Thăng.

Đang bị này một đen một trắng hai vị người đẹp ngăn lại sau, Lâm Vi Vi và hai người phụ nữ cho thấy thân phận mình.

Kết quả, cô còn chưa nghe được Bạch Tiểu Thăng mở miệng, liền nghe được bên cạnh có một giọng nói có vẻ kích động vang lên thu hút.

- Các người không nên cản cô gái phương đông xinh đẹp này, để cho cô ấy qua!

Lâm Vi Vi ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng với Bạch Tiểu Thăng đang vô cùng kích động nhìn mình, đôi mắt kia quả thật vô cùng rực rỡ, trong ánh mắt đầy vẻ ái mộ nồng cháy, quả thật giống như muốn phun ra ngoài.

Lâm Vi Vi bị dọa cho giật mình.

Đây là trò đùa gì vậy?

Sao mình nhìn thế nào lại giống như sói thấy thịt vậy?

Lâm Vi Vi hình dung Miro như vậy, ngược lại rất chuẩn xác...

Bạch Tiểu Thăng muốn ngăn cũng không ngăn cản được, Miro đã giống như một trận gió xoáy chạy tới, trên mặt cười thành một đóa hoa, giơ hai tay về phía Lâm Vi Vi.

- Chào cô, tôi là tước sĩ Miro lần này chịu trách nhiệm với đón tiếp đoàn thương nghiệp các người. Cô có thể gọi tôi Airo, rất ít người có thể gọi như vậy.

Miro dùng giọng nói ngọt ngấy của mình để giới thiệu mình với Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi lúng túng nhìn Miro, cố duy trì nụ cười nhưng cảm giác mình cười thật gượng gạo, còn bị động nắm tay đối phương:

- Chào ngài, ngài Miro.

Khi nói chuyện, ánh mắt Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng, mong anh tới cứu.

Bạch Tiểu Thăng cũng chạy tới, đứng ở bên cạnh và ho khan vài tiếng, nhưng anh phát hiện Miro căn bản không có chú ý đến mình, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Vi Vi đầy nóng bỏng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể thò tay vào đè cánh tay của Miro xuống, kéo anh ta lại.

- Ngài Miro! Người của tôi tới tìm tôi! Chắc hẳn là có chuyện muốn nói!

Bạch Tiểu Thăng khách sáo lại không mất vẻ cứng rắn.

Miro muốn thoát ra khỏi bàn tay của Bạch Tiểu Thăng nhưng phát hiện mình không làm được, chỉ có thể lấy lại tinh thần. Lúc nhìn thấy rõ ràng là Bạch Tiểu Thăng, anh ta ngược lại cũng không xấu hổ mà còn cười.

- A, a, vậy các người trò chuyện đi.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn người đàn ông "cười tươi như hoa" này, cảm giác mình đang nhìn một bông hoa kỳ lạ khổng lồ vậy.

Đây thật sự là người giới kinh doanh Karan phái ra bàn bạc với bọn họ sao?

Xác định không phải là người từ trong bệnh viện tâm thần chạy tới chứ?

Thật ra, phải nói Miro chắc là kiểu người được phụ nữ yêu thích, đẹp trai sáng lạn, trẻ tuổi nhiều tiền, để lại chòm râu có chút gợi cảm, nếu như duy trì một chút rụt rè, lạnh lùng, nói vậy không chừng sẽ khiến vô số thiếu nữ mê mẩn say đổ mất.

Nhưng vị này vừa thấy người đẹp thì hai mắt sáng lên, làm người ta vừa gặp đã không nhịn được chụp cho anh ta cái mũ "không phải là người tốt".

Nếu không phải lúc đầu ở sân bay, cô đứng trong đám người từng nhìn thấy Miro và Bạch Tiểu Thăng đứng cùng nhau, Lâm Vi Vi cũng sẽ cho rằng đây là kẻ thần kinh, hoặc dê xồm gặp phải ở trong khách sạn.

- Vi Vi, có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng đứng ở chỗ của Miro lúc trước, nói với Lâm Vi Vi.

- A, đúng, là có vài chuyện thế này.

Lâm Vi Vi lấy lại bình tĩnh, dùng tiếng Trung Quốc nói tình hình cho Bạch Tiểu Thăng.

Miro ở phía sau cười hì hì nhìn Lâm Vi Vi, chỉ cảm thấy cô gái này giơ tay nhấc chân đúng là phong thái của phía đông, xinh đẹp tinh tế, động lòng người, giọng nói cũng dễ nghe.

Lâm Vi Vi báo cáo vấn đề cho Bạch Tiểu Thăng nghe, Miro đứng ở bên cạnh, mắt nháy nháy "đưa tình", khiến cho Lâm Vi Vi nhiều lần phải thất thần, không được tự nhiên.

Đến cuối cùng, Lâm Vi Vi không nhịn được phải khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, đồ thần kinh này thật sự sẽ chịu trách nhiệm giao tiếp với chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng đang nghe các vấn đề, thình lình bị Lâm Vi Vi hỏi một câu như vậy thì lập tức cảm giác không ổn, vội vàng ho khan một tiếng.

Nhưng cuối cùng đã muộn rồi, Lâm Vi Vi đã nói xong, Miro cũng nghe được.

- Lâm Vi Vi, chuyện cô nói, cô cứ yên tâm, tôi sẽ mau chóng an bài xong xuôi, giải quyết cho các người. Còn nữa, tôi không phải là thần kinh.

Miro mỉm cười dùng tiếng Trung Quốc có phần gượng gạo nói:

- Tôi chỉ là bị vẻ xinh đẹp của cô làm cho cảm động, không chịu nổi mà thôi.

Lâm Vi Vi lập tức sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Hắn hiểu tiếng Trung Quốc à?

Lâm Vi Vi không nhịn được chỉ vào Miro nói.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười gượng nhún vai, ý là không phải cô đã nghe thấy rồi sao?

Lúc này Lâm Vi Vi mới phản ứng được, mình hỏi Bạch Tiểu Thăng những lời này ở ngay trước mặt Miro hình như không thích hợp.

- Tôi hiểu tiếng Trung Quốc một chút.

Miro ngược lại không để ý, cười hì hì nói.

Lâm Vi Vi chỉ đành phải cố cười và giơ ngón cái với Miro, nói:

- Tiếng Trung Quốc của ngài Miro, rất tuyệt.

- Không không, tôi thật sự chỉ biết một chút thôi, có cơ hội vẫn hy vọng cô Lâm có thể dạy tôi.

Miro lập tức lộ ra một nụ cười mỉm mê người.

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được mà nổi da gà.

Thật không biết người này làm sao nữa.

- Được rồi, Vi Vi, những lời cô nói, ngài Miro đã biết, cũng đồng ý tới giải quyết giúp chúng ta rồi. Cô đi về trước đi, tôi và ngài ấy còn nói chuyện thêm một lát, nói xong tôi sẽ trở về. Tới lúc đó đoàn thương nghiệp chúng ta sẽ phải họp, cô bảo mọi người chuẩn bị một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi vội vàng gật đầu và xoay người rời đi mà không hề do dự.

Cô sợ nếu mình còn nói thêm với ngài Miro này mấy câu nữa thì sẽ không chịu nổi mất - nếu không phải ngại thân phận của anh ta, có lẽ cô ta tát anh ta rồi.

- Ôi, cô Lâm Vi Vi, sao cô đi luôn thế, chúng ta nói chuyện thêm một lát đi.

Miro còn nhón chân nhìn theo và cao giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng ngăn cản Miro:

- Ngài Miro, ngài Miro! Chúng ta còn chưa nói chuyện xong đâu!

Miro thấy Lâm Vi Vi rời đi giống như một làn gió thì lập tức thất thần, chờ anh ta lấy lại tinh thần mới bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, mờ mịt nói:

- A, chúng ta còn chưa nói chuyện xong sao à?

Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt như muốn nói "anh nói xem".

Tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng và Miro lại trò chuyện trong thời gian uống cạn nửa cốc cà phê nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận