Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2181: Người đẹp trước mặt (2)

Càng về sau, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy không thể nói chuyện được với Miro nữa.

Vị tước sĩ Miro này nói chuyện gì cũng có thể nhắc tới Lâm Vi Vi được, điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm giác vừa buồn cười lại vừa tức giận.

Thật may là những điều cần nói cũng đã nói xong.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát chào tạm biệt:

- Ngài Miro, bên phía tôi còn có rất nhiều công việc phải đi xử lý, tôi không thể ngồi tiếp chuyện với ngài được nữa.

- Anh muốn đi sao?

Miro không nhịn được nhìn về phía Lâm Vi Vi rời đi, nói:

- Vậy, anh có thể nói cho tôi biết số điện thoại trợ lý của anh không?

- Không được.

Bạch Tiểu Thăng nói rất dứt khoát với anh ta.

- Ngài Miro, ngài còn chuyện gì khác nữa không?

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói.

- Vậy thì không có.

Miro thoáng lộ vẻ mất mát, nhún vai mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười, đứng lên nói:

- Vậy ngày mai gặp.

- Ngày mai gặp.

Miro đứng dậy, nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhớ lại dáng vẻ của người đẹp phương đông kia, trên mặt bất giác mỉm cười:

- Lâm Vi Vi à, cái tên thật dễ nghe!

Sau đó, Miro vẫy tay về phía hai người đẹp đi cùng mình và dẫn bọn họ rời đi.

...

Sau khi Bạch Tiểu Thăng chia tay với Miro liền gọi điện thoại cho Lâm Vi Vi, hỏi rõ về chuyện sắp xếp nơi ở rồi chạy tới.

Bạch Tiểu Thăng về phòng của mình trước. Ở đó đang mở cửa, Lâm Vi Vi đã đợi sẵn.

Thấy Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi còn cố ý liếc nhìn về phía sau anh, thấy Miro không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Thăng thấy ánh mắt Lâm Vi Vi nhìn về phía sau mình thì không nhịn được nói đùa:

- Người đàn ông ga lăng đẹp trai vừa rồi không đi cùng đâu.

- Đẹp trai? Còn ga lăng á?

Lâm Vi Vi rùng mình, nói với vẻ hơi ghét bỏ:

- Anh Tiểu Thăng, anh cũng đừng làm cho em phải buồn nôn, anh biết em ghét nhất chính là loại người này mà. Miệng lưỡi trơn tru, vẻ mặt đầy háo sắc. Nếu không phải thân phận của hắn không bình thường, em thật muốn tát hắn rồi!

Khi Lâm Vi Vi nói lời này tuyệt đối nghiêm túc.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói:

- Với tính cách của Miro, còn có thân phận, tài sản của anh ta, hẳn phải rất được các cô gái chào mừng đấy.

- Dù sao, em cũng không thưởng thức nổi.

Lâm Vi Vi bĩu môi:

- Có lẽ ở cùng với các anh lâu rồi, em không thích gặp loại người này. Về phần tài sản, em cũng không thiếu tiền.

Những năm gần đây làm cùng với Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi sớm đã là tỷ phú rồi, cô không có hứng thú gì đối với tiền.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cũng không nói chuyện nhiều với cô về Miro, mà bước chân đi vào trong gian phòng được sắp xếp cho mình. Chỉ thấy bên trong bố trí rất trang nhã, tất cả mọi thứ đều vô cùng tinh tế, chắc hẳn ở trong đó rất thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi gật đầu:

- Nơi đây thật ra cũng không tệ lắm.

- Những người khác cũng nói như vậy.

Lâm Vi Vi nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Em đã thông báo mọi người, một giờ sau sẽ tập trung ở phòng họp tại tầng này, lúc này có quá muộn không? Có cần em chuyển giờ lên sớm hơn một chút không?

Bạch Tiểu Thăng nói, sau khi trở về sẽ họp cùng mọi người chắc là để sắp xếp cho việc sẽ xuất hành vào ngày mai. Cho nên Lâm Vi Vi trở về liền ra tay sắp xếp, Lôi Nghênh cũng thông báo cho tầng dưới.

- Không, không cần thay đổi, như vậy là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hai người nói chuyện một lát thì Lôi Nghênh trở về. Anh ta gật đầu chào Lâm Vi Vi trước, sau đó nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Vừa rồi người của khách sạn tìm đến tôi, nói tước sĩ Miro gì đó căn dặn sẽ xử lý thỏa đáng tất cả vấn đề, không cần chúng ta quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười:

- Vẫn tính là một người làm được việc.

Lâm Vi Vi vừa nhớ tới gương mặt đó của Miro lại không nhịn được bĩu môi, bộ dạng ghét bỏ.

Lôi Nghênh thấy Lâm Vi Vi như thế thì lập tức kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói:

- Cô ấy sao vậy?

- Bị buồn nôn đấy.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi không ngờ lại ăn ý trăm miệng một lời nói những lời này.

Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn hai người, càng cảm thấy khó hiểu.

...

Lúc này, Miro đang ngồi ở trong chiếc xe RV của mình, ngồi đối diện anh ta là một người đẹp với làn da lúa mạch, mặc trang phục công sở lại lộ ra vài phần lão luyện hiên ngang, có vẻ phong tình hoàn toàn khác với hai người đẹp một đen một trắng ngồi phía sau.

- Lisa, không ngờ trên đường về còn có thể gặp được cô, có thể ngồi uống một chén với cô, đúng là quá vinh dự.

Miro cười tủm tỉm nâng ly nói, hai mắt lại sáng rực lên.

Người đẹp được gọi là Lisa mỉm cười nâng ly nói:

- Ngược lại cũng đúng là duyên phận, ngài Miro là đi đón đoàn thương nghiệp Trung Quốc tới, bên kia đã an bài xong chưa?

Ở trong giới kinh doanh, điều này đã không phải là bí mật nữa.

- Đúng vậy, bận rộn hơn nửa ngày làm tôi mệt muốn chết.

Miro cười hì hì nói:

- Ngày mai trong danh sách khảo sát cũng có doanh nghiệp của các cô, các cô phải làm tốt công tác chào đón, cố gắng hết sức sắp xếp tất cả đơn giản một chút, bởi vì người Trung Quốc yêu cầu tất cả đều phải giản lược, tiết kiệm thời gian.

Lisa lập tức mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn ngài Miro đã nhắc nhở.

- Vậy cô sẽ làm sao để cảm ơn tôi đây? Buổi tối chúng ta cùng ăn bữa tối chứ?

Miro cười hì hì mặt dày nói.

- Sẽ có cơ hội, chỉ là hôm nay thì không thích hợp lắm.

Lisa mỉm cười nói.

- A, hóa ra hôm nay cô tới tháng à!

Miro nói với vẻ mặt thành thật.

Lisa ngây người, sau đó buồn cười nói:

- Ngài Miro, ngài là người đàn ông ga lăng, sao lại nói với phụ nữ như vậy? Thế là không được đâu. Tôi nói không thích hợp không phải là trên thân thể không thích hợp, mà bởi vì ngày mai có khảo sát, tôi tất nhiên phải trở về sớm để sắp xếp.

Miro nghe vậy liền cười hì hì, gật đầu giống như đã hiểu.

- Vậy hôm nào đó, chúng ta nhất định phải làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, tôi sẽ tới chuẩn bị.

Lisa không hề từ chối mà vui vẻ gật đầu.

Miro lập tức vui mừng.

- Đúng rồi, ngài Miro, tôi nghe nói đoàn doanh nghiệp Trung Quốc có rất nhiều người đẹp đi cùng, không biết ngài đã gặp chưa? Mọi người đều nói cô Đổng Thiên Lộ kia rất xinh đẹp đấy.

Lisa vừa nói vậy, Miro ngược lại không e dè, mỉm cười nói:

- Đúng là từ xa nhìn thì rất đẹp nhưng cũng không tiện đến gần được. Hơn nữa, nếu như chọc người ta mất hứng, vậy tôi còn cần vụ làm ăn này nữa không, trong nhà trách tội xuống tôi cũng chịu không nổi đâu.

Lisa nghe vậy, lập tức buồn cười nói:

- Không ngờ ngài Miro thấy người đẹp còn có lúc kiêng kỵ như vậy à.

- Cái này không gọi là kiêng kỵ mà gọi là coi trọng đại cục.

Miro vội vàng sửa lời.

Lisa cười mà không nói.

- Chỉ có điều tôi ngược lại phát hiện một thư ký vô cùng xinh đẹp, là người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu đoàn thương nghiệp của bọn họ.

Miro lầm bầm.

Tròng mắt Lisa lóe sáng, mỉm cười nói:

- Hóa ra ngài Miro vẫn tìm được người đẹp Trung Quốc.

Hai vốn có vài phần ái muội, trò chuyện về đề tài như thế, một người hỏi thật, một người dám nói thật, thế mà hoàn toàn không có cấm kỵ.

- Chỉ đáng tiếc là người đẹp kia hình như không thích tính tình này của tôi.

Miro có chút ủ rũ, ai oán nói:

- Lại chỉ có mấy ngày tiếp xúc, tôi sợ là không có cơ hội gì giành được thiện cảm của đối phương đâu.

Lisa cười dài nhìn Miro, khẽ nói:

- Hóa ra còn có lúc ngài Miro cảm thấy không giải quyết được à?

Miro nhún vai một cái.

- Thật ra, cho dù không phải là tất cả nhưng phần lớn các cô gái đều hy vọng được lãng mạn, hy vọng gặp được một vài chuyện khác thường, mà mình mới là vai nữ chính, hi vọng có một người đàn ông đẹp trai ga lăng có thể đứng ra vì mình. Có rất ít cô gái có thể chống đỡ được lực va chạm trong nháy mắt đó.

Lisa giống như thuận miệng nói.

Miro nghe được lại có cảm giác, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô ta:

- Ý của cô là...

Lisa cười.

- Anh hùng cứu mỹ nhân đấy!

- Cách đó tầm thường cũ rồi nhưng thường có tác dụng tốt, sao ngài không thử xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận