Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2189: Cục diện rắc rối (2)

Vừa rồi, Phó giám đốc điều hành tìm tới chỗ của ông ta nói là ngài Miro trở về, ông ta lại vội vàng chạy tới, kết quả nửa đường mới có tâm phúc nói cho ông ta biết là ngài Miro rất không vui.

Có thể nói vị giám đốc hành chính này khôn khéo vô cùng, không dám xông tới nhận xui xẻo nên canh giữ ở bên ngoài, chờ khách trở về mới thông báo.

Như vậy ngài Miro sẽ không nổi giận với ông ta, hơn nữa sẽ biểu thị khen ngợi vì ông ta canh giữ ở bên ngoài.

Quả nhiên.

- Đi đi, anh đưa khách tới phòng họp lớn rồi thu xếp trà bánh qua.

Giám đốc hành chính liếc mắt dặn dò trợ lý của mình.

Phó giám đốc hành chính kia vội vàng gật đầu và rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của trợ lý, ánh mắt giám đốc hành chính hơi trầm xuống:

- Hừ, người xấu xa này! Quay đầu lại, tôi sẽ tính sổ với anh!

...

Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng và Miro đến phòng họp lớn.

Bên trong đang giao lưu nhiệt tình, đang thảo luận về chuyện hợp tác.

Biết hôm nay sẽ không ký được hợp đồng nào, Bạch Tiểu Thăng ngược lại cảm thấy thoải mái.

Miro đẩy cửa, mời Bạch Tiểu Thăng đi vào cùng anh ta.

Mọi người thấy hai người này bước tới, người của doanh nghiệp bên này liền đứng dậy, người của đoàn thương nghiệp lại cao giọng chào hỏi.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng và Miro đi vào trong và ngồi xuống, vẻ mặt ai nấy đều điềm tĩnh, nhìn mọi người thảo luận giao lưu.

Chờ thấy đến lúc, Bạch Tiểu Thăng mới nhân cơ hội, thay mặt mọi người nói lời chào từ biệt Miro.

Miro lại liên tục giữ lại.

Sau một hồi khách sáo ngoài mặt, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo đoàn doanh nghiệp Trung Quốc rời đi.

Miro đưa tiễn đến tận cửa lớn, nhìn theo đội xe của bọn họ biến mất mới ngáp một cái, vươn vai và quay về công ty.

Trên đường trở về, Bạch Tiểu Thăng tập trung mọi người lại và nói sơ qua tình hình.

Chuyện này dù sao cũng là chuyện của mọi người, nên để cho mọi người biết cũng tiện trưng cầu ý kiến của mọi người.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói Miro kia lại là đại biểu do giới kinh doanh Karan đề cử ra, sẽ chỉ tiến hành hợp tác chỉnh thể với bên phía bọn họ, không chấp nhận ký từng hợp đồng một.

Mọi người quả thật bùng nổ rồi.

- Còn có chuyện như vậy nữa sao!

- Chẳng trách cả ngày hôm nay không ký được một hợp đồng, tôi còn thấy kỳ lạ đấy!

- Giới kinh doanh Karan giỏi thật, còn muốn chơi con đường này!

- Chúng ta làm sao có thể đồng ý được!

- Không sai, điều này vi phạm nguyên tắc tự do buôn bán!

Mọi người mồm năm miệng mười, trong lòng đầy căm phẫn biểu đạt ra bất mãn của mình.

Chờ mọi người im lặng một lát, Bạch Tiểu Thăng mới nói:

- Tôi hiểu tâm tình của mọi người, chẳng ai muốn tiến hành hợp tác thương mại theo cách mà chúng ta bị ép buộc như vậy.

- Nhưng mọi người đừng quên, nếu chúng ta đã đi ra thì không chỉ đại biểu cho bản thân chúng ta, chúng ta cũng gánh vác sứ mạng và trách nhiệm.

- Nếu như hành trình tới Karan thật sự không đạt được hợp tác gì, đầu tiên sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước, những doanh nhân đang ngồi đầy đều có tình yêu nước, sẽ hy vọng nhìn thấy được điều này sao?

- Thứ hai, hành trình tới Karan không có thành tích không nói, chỉ cần đám người Miro tuyên bố ra ngoài, lại có thể làm cho người ta nghĩ đoàn thương nghiệp chúng ta tự cao tự đại, không chịu hợp tác thương nghiệp với nước nhỏ, điều này sẽ gây tổn thất lớn cho hình tượng của chúng ta.

- Còn nữa...

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp đưa ra vài điểm “nguy hại” khi không hợp tác.

Mọi người nghe vào trong tai, cẩn thận suy nghĩ cũng thấy đúng.

Mấy vị doanh nhân vốn đều có chủ trương, tính phản ánh lên trên, bảo đám người Hầu Doãn Thành giúp đỡ tạo áp lực.

Chỉ có điều làm như vậy thứ nhất sẽ chứng thực “sự thật” bọn họ bắt nạt kẻ yếu.

Chuyện này phiền toái thì phiền toái, mọi người phải lấy đoàn doanh nghiệp Trung Quốc lên hàng đầu, bất cứ việc gì cũng cần suy nghĩ chu đáo.

- Nếu vậy, chúng ta hoàn toàn bỏ xuống hợp tác với những doanh nghiệp này, tìm doanh nghiệp khác trong Karan để hợp tác.

Đổng Thiên Lộ bỗng nhiên lên tiếng nói.

Mọi người không nhịn được nhìn về phía cô.

Làm một người đẹp doanh nhân, thủ đoạn này của Đổng Thiên Lộ lại "đủ ngoan độc".

Các người uy hiếp chúng tôi, chúng tôi sẽ hoàn toàn bỏ qua các người, tìm những người khác để hợp tác, chẳng lẽ không được sao?

Đề nghị này làm cho người ta bắt đầu xì xào bàn tán.

- Tôi đã nghĩ qua ra.

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng nói:

- Nhưng trên cơ bản là không thể.

- Tại sao chứ?

Đổng Thiên Lộ lập tức hỏi.

- Bởi vì những doanh nghiệp mà chúng ta muốn khảo sát đã liên kết với nhau, muốn hợp tác chỉnh thể cùng chúng ta, trong đó chiếm gần như tất cả tập đoàn lớn, công ty lớn trong giới kinh doanh của Karan. Thử hỏi, nếu chúng ta muốn phá cục diện này, lại muốn hợp tác với doanh nghiệp rất nhỏ ngoài bọn họ ra, các người có bằng lòng không? Như vậy có tổn hại tới danh tiếng của các doanh nghiệp chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nói, mọi người ngược lại cũng hiểu.

Ví dụ doanh nghiệp trong top năm trăm của thế nào lại chạy đi hợp tác với một doanh nghiệp trong thôn trấn, vậy khẳng định sẽ được lên trang đầu của tin tức, còn trở thành chuyện lạ thậm chí trò cười trong ngành.

- Còn nữa, cho dù chúng ta không quan tâm, nhưng những doanh nghiệp nhỏ này cũng phải dám mới được.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Đối mặt với doanh nghiệp lớn, tập đoàn lớn trong giới kinh doanh trong nước liên minh lại, công ty nhỏ nhà ai dám đoạt mối làm ăn, vụ làm ăn này lời hay lỗ không quan trọng, về sau bọn họ còn làm ăn thế nào nữa.

Đổng Thiên Lộ lập tức nghẹn lời.

- Bằng không, chúng ta lại hợp tác với bọn họ, chỉ cần điều kiện bọn họ không quá đáng thì cũng không phải không thể thương lượng.

Lư Thiên Đạo không nhịn được nói.

Kinh doanh ban đầu không phải là đấu khí, mà là cố gắng hết sức tìm kiếm khả năng.

Cho dù là bàn chuyện hợp tác giữa chỉnh thể với chỉnh thể, chỉ cần cuối cùng phân chia lợi ích thỏa đáng thì vẫn có thể thương lượng được.

Ông ta vừa nói vậy, mọi người ngược lại cũng cảm thấy có thể tiếp nhận.

- Tôi và Miro trao đổi mấy giờ, thăm dò điểm mấu chốt của nhau, tôi đoán, bên phía bọn họ muốn tăng cả bảng giá lên 10% đến 12%, cũng chính là...

Bạch Tiểu Thăng nói cho mọi người nghe suy đoán của mình.

Trên thực tế, đó là Hồng Liên căn cứ vào giá do Miro đưa ra để tính toán, 10 tới 12% là chính xác.

- Sao có thể như vậy được? Cho dù lại giảm xuống một nửa, tôi vẫn thấy cao!

Lúc này, Lư Thiên Đạo là người đầu tiên lên tiếng, biểu thị không đồng ý.

Lời Lư Thiên Đạo nói cũng là điểm mấu chốt mà trong lòng Bạch Tiểu Thăng đã dự định, đáng tiếc bên phía Miro căn bản không muốn.

Cho tới bây giờ, chuyện này hình như đã rơi vào cục diện bế tắc, không thể không bàn chuyện hợp tác, nhưng cũng không thể làm theo điều kiện của đối phương nói, mà đối phương cũng không hài lòng với điều kiện phía bên mình, điều này thực sự làm người ta đau đầu.

Mọi người đều đưa ra phương pháp giải quyết do mình nghĩ được, bất kể là mềm hay cứng, hay vừa đấm vừa xoa, bọn họ luôn cảm thấy không để cho người ta thỏa mãn được, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng đổ chuông, anh liếc nhìn màn hình và ánh mắt có phần kỳ lạ. Anh đánh tiếng với mọi người, sau đó đi về phía chỗ yên tĩnh ở cuối xe, để nói chuyện.

- Alo, cô Dương à?

Khi đến chỗ tương đối yên tĩnh, Bạch Tiểu Thăng hạ thấp giọng nói.

Người gọi điện thoại tới không phải là ai khác, mà chính là Dương Nhất Sơn của tập đoàn Dương thị.

Vào lúc này, cô ta gọi điện thoại tới cho mình thực sự làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy có vài phần tò mò.

Bạch Tiểu Thăng mơ hồ đoán được một chút.

Đầu điện thoại bên kia, sau khi Dương Nhất Sơn chào hỏi Bạch Tiểu Thăng xong, ngược lại cũng không vòng vo và bất ngờ nói thẳng:

- Ngài Bạch, có phải bên ngài gặp rắc rối gì không? Giới kinh doanh Karan một lòng đoàn kết đã đưa ra một vấn đề khó giải quyết cho các ngài, đúng không?

Vừa nghe được cô ta nói vậy, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhướng mày, nói với ẩn ý sâu xa:

- Cô Dương đúng là có thông tin nhạy bén, không biết cô nghe được từ đâu vậy?

- Ngài Bạch quá khen rồi, tôi cũng chỉ mới biết trước đây không lâu thôi. Đây là do một người bạn của tôi tiết lộ chút tin tức. Biết được các ngài gặp phải rắc rối, Nhà họ Dương chúng tôi vô cùng quan tâm.

- Vậy thì phải cám ơn các cô rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Dương Nhất Sơn nghiêm túc nói:

- Chúng tôi thật ra có cách giúp đỡ, ngài Bạch muốn nghe không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận