Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2192: Cách giải quyết (1)

Lần này Dương Nhất Sơn đến đây là mang theo lập trường của nhà họ Dương trong chuyện này. Lần này, nhà họ Dương lại muốn chủ động cung cấp trợ lực, giúp đám người Bạch Tiểu Thăng giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt, đồng thời không cần được báo đáp, chỉ muốn tăng thêm tình “hữu nghị” với Bạch Tiểu Thăng.

Ban đầu Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng thấy rất bất ngờ.

Ở trong nhận thức của anh, với tính tình cha con Dương Tiếu Vân, Dương Quân Lạc đều không phải là loại người "làm ơn không cần báo đáp".

Lần này, không ngờ bọn họ lại hào phóng như vậy?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thoáng chế giễu, cũng muốn mở miệng nói với Dương Nhất Sơn “sửa lại" một vài điều.

- Cô Dương, cô không cần nói đùa. Cá nhân Bạch Tiểu Thăng tôi có tài đức gì đáng để nhà họ Dương đối xử như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Chỉ có điều nhà họ Dương có thể giơ tay giúp đỡ trợ giúp chúng tôi giúp một tay giải quyết chuyện này, phía bên chúng tôi tất nhiên không ngừng cảm ơn. Bên tôi tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Dương phải tiêu tốn hoặc tổn thất nhiều trong lần giúp đỡ này, không chỉ vậy, chúng tôi còn có thể làm cho nhà họ Dương có ý tốt sẽ nhận được báo đáp nên có.

Bạch Tiểu Thăng nhấn mạnh với Dương Nhất Sơn về hai điểm này.

Một là nhà họ Dương giúp không phải là anh mà là nửa đoàn thương nghiệp.

Hai là nhà họ Dương giúp đỡ sẽ không phải là uổng công.

Phải giải thích rõ chuyện này trước, như vậy hai mới bên mới có thể cùng xây dựng một hợp tác mới tốt đẹp, về sau mới có thể có thêm nhiều hợp tác khác.

Nếu nói tình cảnh khó khăn trước mắt này nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn thật ra cũng không lớn lắm, càng không phải là loại lửa đốt chân mày, lại là chuyện mọi người trong đoàn thương nghiệp cùng nhau đối mặt.

Bạch Tiểu Thăng không đáng phải một mình gánh lấy vấn đề, còn phải thiếu nợ nhà họ Dương một ân tình.

Dù sao tình cảm vô hình vĩnh viễn càng khó có thể bù đắp lại so với giá cả rõ ràng.

- Ngài Bạch, sao ngài lại xa lạ như vậy! Nếu nhà họ Dương chúng tôi không phải nể mặt ngài thì đã có thể không tham dự vào bãi nước đục này rồi!

Dương Nhất Sơn vẫn nhấn mạnh ảnh hưởng của Bạch Tiểu Thăng đối với quyết định của nhà họ Dương bọn họ.

Tranh luận với một cô gái như Dương Nhất Sơn về chuyện mình có phải nhờ ơn hay không là một loại hành vi ngu ngốc.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cũng không tranh luận cùng cô ta nữa, chỉ nói:

- Được, tôi sẽ thuyết phục những người khác trong đoàn thương nghiệp, ở trên giai đoạn hợp tác tiếp theo giữa bọn họ và nhà họ Dương, sẽ tăng thêm lợi ích cho nhà họ Dương, lấy điều này để cảm ơn các người đã chủ động viện trợ. Đưa ra lợi ích về tài chính cũng xem như chúng tôi có chút ủng hộ nho nhỏ cho việc các người đầu tư xây xưởng ở Karan, hi vọng sau này chúng ta còn có thể mở rộng hợp tác lớn, hai bên cùng có lợi.

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, mình đưa ra đề nghị tăng thêm lợi ích như vậy, mọi người có thể tiếp nhận được.

Tối thiểu khi trao đổi, Bạch Tiểu Thăng nắm giữ một vài tin tức ủng hộ phán đoán này của anh.

Dương Nhất Sơn vốn còn muốn nói gì nữa nhưng Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ra hiệu:

- Cô Dương đừng từ chối nữa, đây là điều nhà họ Dương nên được.

Anh đã nói tới như vậy, Dương Nhất Sơn cũng chỉ đành phải gật đầu.

- Vậy tôi quay về sẽ báo lại cho ba tôi và ông nội tôi biết về những điều này.

Dương Nhất Sơn nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, mỉm cười nói:

- Được.

Trò chuyện đến lúc này xem như đã nói xong, Dương Nhất Sơn lại có ý chào ra về.

Chắc bên nhà họ Dương còn đang chờ tin tức.

- Cô Dương, tôi tiễn cô.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế liền mỉm cười nói.

Dương Nhất Sơn thản nhiên cười, cầm túi của mình và đứng lên.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy tiễn khách.

Hai người ra khỏi phòng khách, đến cửa còn nói thêm vài câu. Chờ tới khi kéo cửa ra, Bạch Tiểu Thăng liền sửng sốt, không ngờ Lâm Vi Vi lại đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm đồ, đó là... đĩa hoa quả à?

- Tổng giám đốc Bạch, tôi tới xem hai người còn thiếu gì nữa không?

Mắt Lâm Vi Vi chớp chớp, nghiêm túc nói.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn đĩa hoa quả trong tay mình, cô lại vội hỏi:

- Các người có cần đĩa hoa quả không?

Đồ này đưa tới có hơi muộn rồi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải mỉm cười nói:

- Không cần, tôi vừa nói chuyện với cô Dương xong.

Lâm Vi Vi nghe vậy thì lập tức nhìn lướt qua Bạch Tiểu Thăng lại nhìn về phía Dương Nhất Sơn và nhiệt tình cười nói:

- Cô Dương, tôi vừa tính đưa đồ ăn cho các người, sao cô đã muốn đi vậy?

Dương Nhất Sơn mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, chuyện cần nói đã nói rồi, bây giờ không còn sớm nữa, tôi cũng cần phải trở về.

- Vậy để tôi tiễn cô.

Lúc này, Lâm Vi Vi giao đĩa hoa quả trong tay cho Bạch Tiểu Thăng, nhiệt tình nói với Dương Nhất Sơn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi có chút khác thường.

Trước đó, cô nhóc này không thích gặp người ta, sao bây giờ lại tỏ ra nhiệt tình như vậy...

Phụ nữ quả nhiên đều giỏi che giấu, tự nhiên có thể biết cách khống chế tâm trạng...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng âm thầm xúc động.

Cứ như vậy, "Bảo vệ" Lâm Vi Vi tiễn Dương Nhất Sơn đi về phía trong thang máy, Bạch Tiểu Thăng đứng ở cửa, chỉ vẫy tay chào.

Chờ hai người phụ nữ đi xa, Bạch Tiểu Thăng cúi đầu liếc nhìn đĩa hoa quả trong tay mình với ánh mắt nghi ngờ.

Một tay anh cầm đĩa, một tay cầm một miếng táo và lầm bầm nói:

- Tại sao là cắt miếng, còn mỏng như vậy?

Bạch Tiểu Thăng tiện tay nhét miếng táo vào trong miệng mình, không nhịn được gật đầu, xoay người trở về phòng.

Không bao lâu, Lâm Vi Vi trở về "Phục mệnh", nói là đã thành công tiễn Dương Nhất Sơn đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết tại sao cô phải dùng hai chữ "Thành công" để diễn tả nữa.

- Đĩa hoa quả của em đâu?

Lâm Vi Vi thoải mái hỏi.

- Đây này.

Bạch Tiểu Thăng đưa đĩa tới.

Lâm Vi Vi nhìn cái đĩa trống không thì lập tức ngẩn người, lấy tới còn lật xem:

- Vậy đồ đâu?

- Ăn rồi.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kỳ lạ về vấn đề này.

Đĩa trái cây này không phải dùng để ăn sao?

Bạch Tiểu Thăng còn buột miệng hỏi một câu:

- Táo rất ngon, nhưng sao cô cắt lát mỏng thế? Không phải nên cắt miếng sao?

- Anh ăn hết rồi à?

Lâm Vi Vi lập tức nhíu mày nhìn Bạch Tiểu Thăng, buồn bực nói:

- Đó là để em đắp mặt! Vậy mà anh lại ăn sạch!

Đắp mặt...

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nghẹn lời, chỉ đành phải nói lầm bầm:

- Không phải cô đưa tới, nói là đĩa hoa quả sao?

- Sao anh đần thế?

Lâm Vi Vi trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi cầm đĩa nghênh ngang rời đi.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói:

- Còn không cho ăn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận