Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2201: Hai lần ba lượt

Gần tới buổi trưa, máy bay chở đám người Bạch Tiểu Thăng mới hạ cánh ở sân bay quốc tế tại thành phố Auckland của tiểu vương quốc Osan.

Sau khi xuống máy bay, chờ đợi đám người Bạch Tiểu Thăng lại là một nghi thức chào đón vô cùng nhiệt tình.

Người chịu trách nhiệm đón tiếp bên phía Osan là người đứng đầu Bộ thương mại, nghe nói là con trai của người đứng đầu tiểu vương quốc. Đó là một người trung tuổi với dáng vẻ tương đối uy nghiêm, mỗi lời nói mỗi hành động đều có nề nếp.

Có kinh nghiệm một mình dẫn đoàn lần trước ở Karan, lúc này Bạch Tiểu Thăng biểu hiện càng thêm "Thành thạo".

Sau nghi thức chào đón, đoàn doanh nghiệp Trung Quốc được đưa vào ở trong khách sạn quốc tế, ở đó bọn họ lại nhận được một bữa tiệc trưa chào đón long trọng.

Sau khi tiếp nhận xong tất cả nghi thức chào mừng thì đã ba giờ chiều, lúc này Bạch Tiểu Thăng mới có thể trở lại phòng của mình.

Chờ sau khi đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình, Bạch Tiểu Thăng tìm đến trước giường và ngã sấp mặt xuống đó, không hề muốn nhúc nhích nữa.

Nhưng tới buổi tối còn có một bữa tiệc đang chờ anh. Có người nói một ít nhân vật lớn trong giới kinh doanh Osan sẽ xuất hiện và gặp mặt anh.

- Về sau, tuyệt đối không thể nhận trọng trách này nữa, mình vẫn trở về làm doanh nhân của tôi thì tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lên trần nhà và liên tục cười khổ.

Cũng may, mấy giờ buổi chiều không có chuyện gì phải làm, đoàn thương nghiệp của bọn họ có thể nghỉ tạm một lúc.

- Sau khi hành trình tới Osan kết thúc, chuyến đi tới Châu Phi cũng sẽ kết thúc, cuối cùng có thể trở về nhà, quay về Trung Quốc, mình sẽ ở nhà cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức hai tháng mới được!

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nghĩ.

Sau khi trở về, anh không muốn làm gì cả, chỉ chờ.

Cho dù điều đó cũng không thực tế, nhưng tóm lại có giấc mơ vẫn tốt, nhỡ đâu có thể thực hiện được thì sao...

Mang theo "giấc mơ" tốt đẹp, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dù sao anh đã quá mệt mỏi, cái giường này lại rất thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng mới tiến vào trong mộng đẹp, lại bị những tiếng gõ cửa làm cho "chấn động" đi ra.

Bạch Tiểu Thăng lập tức ngồi dậy, cố mở to đôi mắt còn ngái ngủ và ngây người nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, mới xác định được đó không phải là giấc mơ mà thật sự có người đang gõ cửa phòng của anh.

Trước đó, Bạch Tiểu Thăng đã thông báo với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, nếu không phải trời sập xuống thì tuyệt đối đừng gọi anh.

- Chẳng lẽ có chuyện gì lớn xảy ra...

Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ mình mới tới đây, không thể có người ngoài được, nếu như là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, vậy nhất định phải có chuyện lớn. Anh không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, chỉnh lại quần áo và vội vội vàng vàng đi mở cửa.

Bạch Tiểu Thăng vừa mở cửa liền sửng sốt.

Đứng ở cửa không phải là Lâm Vi Vi, cũng không phải là Lôi Nghênh, mà là một ông già đang tươi cười, gương mặt Châu Á, đầu hơi hói, mặc bộ vest chỉnh tề, phía sau còn dẫn theo hai người, ai nấy lại ôm một chồng đồ thật cao.

- Ông là...

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người này hơi quen mắt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh của từng người, "sàng lọc" qua một lượt.

Anh nghĩ ra rồi!

Khi Bạch Tiểu Thăng nghĩ ra đối phương là ai, ông già kia đã mỉm cười tự giới thiệu:

- Ngài Bạch, có thể ngài không nhớ rõ tôi, tôi là một quản gia nhỏ trong nhà ngài Dương Quân Lạc.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười, gật đầu nói:

- Tôi cũng nhớ ra rồi, ngài họ Trương đúng không.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này làm cho đối phương càng cười tươi hơn, hơn nữa rõ ràng có vài phần "Vừa mừng vừa lo" nửa thật nửa giả.

- Ái chà, ngài còn nhớ rõ tiểu nhân, đó thật sự là vinh dự của tiểu nhân.

Quản gia họ Trương kia tươi cười nói.

- Ông vào trong rồi nói.

Bạch Tiểu Thăng ôn hoà nghiêng người, để cho bọn họ bước vào.

- Không, không, ngài tuyệt đối đừng khách sáo, tiểu nhân chỉ nhận lệnh của chủ nhân nhà chúng tôi tới tặng chút đồ, làm sao có thể quấy rầy ngài nghỉ ngơi được.

quản gia Trương vội vàng cười phất tay nói.

Ha ha, lần này các người gõ cửa không phải đã quấy rầy xong rồi sao...

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ phỉ nhổ nhưng trên mặt lại cười nói:

- Không sao, ngài vào lại nói.

Quản gia họ Trương kia rất biết cách làm việc, không tiếp tục từ chối lòng tốt của Bạch Tiểu Thăng nữa, mà bước vào cửa nhưng cũng hiểu giữ đúng mực, dừng lại ở đó.

Bạch Tiểu Thăng vốn định dẫn ông ta tới sô pha bên kia ngồi, vừa nghiêng đầu thấy đối phương ngừng lại, anh cũng dừng chân.

- Là như vậy, ngài Bạch, sáng sớm ông cụ Dương đã chú ý tới tin tức của đoàn thương nghiệp các ngài, biết ngài tới đã rất vui mừng. Tối nay ông cụ cũng muốn tham gia vào bữa tiệc của Bộ thương mại Osan. Ông cụ Dương có chuẩn bị chút lễ mọn dành cho ngài, hy vọng ngài có thể vui lòng nhận cho.

Ông quản gia họ Trương vừa cười nói, vừa vẫy tay bảo người đưa đồ cho Bạch Tiểu Thăng xem.

Bạch Tiểu Thăng hiểu được, hóa ra là Dương Quân Lạc sai người tới tặng đồ "Quan tâm" tới mình.

Ông cụ này vừa tỏ ra nhiệt tình như vậy, cũng làm cho Bạch Tiểu Thăng có chút ngượng ngùng.

- Ông cụ Dương thật có tâm.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói.

Theo người của ông quản gia họ Trương tới, ôm từng đồ cho Bạch Tiểu Thăng nhìn.

Đó là một bộ ấm trà cao cấp, một hộp trà ngon, bộ cờ vây với chất liệu hiếm thấy...

Nhìn qua thì đồ do nhà họ Dương đưa tới có vẻ bình thường không có gì khác lạ, thật ra ở trong mắt người biết hàng lại khó có thể xác định giá, hơn nữa những món quà này lại không có vẻ quá tầm thường.

- Đáng lẽ tôi nên đi thăm ông cụ Dương mới phải, làm sao có thể để ông phải tặng quà cho tôi. Tôi thẹn không dám nhận, làm như vậy không được đâu.

Bạch Tiểu Thăng ngắt lời ông quản gia đang tiếp tục báo tên của món quà.

- Ông cụ Dương nhà chúng tôi nói đây là tấm lòng của nhà họ Dương, nếu như ngài không nhận chính là khinh thường nhà họ Dương chúng tôi.

Ông quản gia họ Trương cười ha hả nói.

Nghe được một câu như vậy, Bạch Tiểu Thăng thật sự không còn lời nào để nói nữa.

Sau khi đưa đồ vào trong, ông quản gia họ Trương lại chào tạm biệt, đồng thời kiên quyết không để cho Bạch Tiểu Thăng tiễn.

- Ngài nghỉ ngơi đi, buổi chiều tất nhiên có thể gặp được ông cụ Dương Quân Lạc nhà chúng tôi.

Ông quản gia họ Trương khách sáo nói một tiếng, từ bên ngoài đóng cửa lại cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng có lòng muốn tiễn cũng chỉ đành thôi, nhìn mấy thứ kia, anh không khỏi cười gượng.

- Thôi quên đi, nhận thì cũng đã nhận rồi.

Bạch Tiểu Thăng ngáp một cái và đi tới bên giường, trực tiếp ngã xuống:

- Tôi lại chợp mắt một lát.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa chợp mắt được nửa giờ, lại nghe có tiếng gõ cửa lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng lại ngồi dậy, nghi ngờ nhìn ra phía ngoài.

- Bọn họ quay lại à? Chẳng lẽ còn gì quên chưa nói sao?

Bạch Tiểu Thăng không tình nguyện đứng lên, chỉnh lại quần áo và đi tới mở cửa.

Lần này, sau khi cửa mở ra, Bạch Tiểu Thăng liền sửng sốt.

Đứng ở phía ngoài cửa là một người phụ nữ trung tuổi người da trắng nhưng vẫn còn giữ lại nét đẹp tuổi thanh xuân, cô ta cũng dẫn hai vệ sĩ đi phía sau, trong lòng đều ôm đồ.

- Các người là?

Lần này Bạch Tiểu Thăng thật sự không có ấn tượng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy những người này.

- Ngài là ngài Bạch - Bạch Tiểu Thăng.

Người phụ nữ trung tuổi mỉm cười nói.

- Là tôi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Vậy thì không sai rồi. Đưa đồ vào.

Người phụ nữ trung tuổi lập tức quay đầu đánh tiếng với người đi theo phía sau mình.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng cản cô ta lại, nghiêm túc nói:

- Bà chủ, tôi hình như không quen biết các người.

Người phụ nữ kia mỉm cười:

- Ngài là Bạch Tiểu Thăng của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, vậy thì không sai rồi, chúng tôi được ngài Miro phái tới.

Miro?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Anh ta tự nhiên phái người qua, đây là diễn trò gì vậy?

- Ngài Miro bảo chúng tôi qua tặng quà cho ngài.

Người phụ nữ trung tuổi cười nói và quay người lấy một hộp nhỏ từ trong tay người đi theo, đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Khi Bạch Tiểu Thăng nhận lấy đồ, người phụ nữ kia cứng rắn xông vào trong.

Vì để tránh tiếp xúc cơ thể, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có thể lùi lại.

Vì vậy, những người này đi đến, đặt món quà ở bên cạnh.

- Ngài không nhìn đồ ngài Miro tặng cho ngài sao?

Người phụ nữ trung tuổi thấy trên mặt Bạch Tiểu Thăng có vài phần bất mãn thì lập tức cười tủm tỉm nhắc nhở.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải mở cái hộp trong tay ra, kinh ngạc lấy ra một thứ bên trong. Anh liếc mắt lại có thể nhìn ra được, đây là con chó nhỏ bằng ngọc được khắc cho trẻ con chơi đùa, nó chừng bằng hạt đào, ngược lại trông rất sống động làm người ta yêu thích.

- Giá trị một nghìn đô la.

Người phụ nữ trung tuổi mỉm cười nói:

- Ngài Miro tự mình lựa chọn cho ngài đấy.

- À, vậy nhờ cô thay tôi cảm ơn anh ta.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải cố mỉm cười nói, sau đó chỉ vào đống đồ kia và nghiêm túc nói:

- Đồ thì một thứ là đủ rồi, những thứ này thì không cần, mời các người lấy về. Bởi vì chúng tôi có quy định, không thể nhận quà tặng vật.

Người phụ nữ trung tuổi kia lập tức toét miệng cười:

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Cô ta nói hiểu rõ nhưng cũng không ra lệnh cho cấp dưới lấy đồ đi.

Khi Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ, người phụ nữ trung tuổi này mở miệng nói:

- Những thứ đó không phải là tặng cho ngài, mà mời ngài chuyển lại giúp cho cô Lâm Vi Vi cô. Đồng thời, đó cũng là món quà do ngài Miro cẩn thận lựa chọn ra!

Người phụ nữ trung tuổi nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Bạch Tiểu Thăng, nhấn mạnh thêm:

- Bao hàm sự chân thành!

Bạn cần đăng nhập để bình luận