Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2202: Lòng tốt như vậy (1)

Nghe được người phụ nữ da trắng trung tuổi tới tặng quà nói mấy câu này, Bạch Tiểu Thăng quả thật có cảm giác không thể hít thở được, thuần túy là bị Miro làm cho tức tới không nói được lời nào.

Không ngờ Miro lại có ẩn ý như vậy, tặng mình một món quà, chuyện này chỉ là "thuận tiện", 99% đống đồ này chính là tặng cho Lâm Vi Vi. Có lẽ sợ Lâm Vi Vi không nhận, cho nên anh ta đều đưa hết đến chỗ anh.

Người này vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc trước diễn ra trò khôi hài "Anh hùng cứu mỹ nhân" mà anh ta không tiếp thu bài học!

Bạch Tiểu Thăng có chút hối hận vì trước đây không nói rõ ràng với anh ta.

- Nếu ngài Miro muốn tặng quà thì cứ đưa thẳng tới cho người trong cuộc không được sao, để ở chỗ tôi lại tính là gì chứ? Các người vẫn đưa những thứ này đi đi.

Bạch Tiểu Thăng đương nhiên từ chối làm "trạm trung chuyển", muốn để cho đối phương cầm đồ trở về.

Nếu như Miro đưa cho Lâm Vi Vi, sợ rằng cô thậm chí sẽ đuổi cả người lẫn đồ ra ngoài.

Người phụ nữ da trắng này lập tức cười, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Miro nói, ngài ấy và ngài là bạn bè. Như vậy chúng tôi cho rằng giúp bạn bè một chuyện nhỏ như thế cũng không tính là gì, ngài nói đúng không. Ngài là người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, dù sao có chút chuyện nhỏ như vậy, ngài sẽ không thể nói là không giúp chứ? Hay là nói... Ngài cảm thấy ngài không thể làm được? Nếu thật sự không được, đồ tạm thời để ở chỗ của ngài, sau đó tôi sẽ mời ngài Miro nói một tiếng với cô Lâm Vi Vi trong điện thoại để cô ấy tự mình tới lấy cũng được.

Người phụ nữ này đúng là nói chuyện rất thông minh, đây rõ ràng là đang dùng lời nói chặn họng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể để người ta nói vài ba câu lại không trả lời được chứ? Lúc này, anh nhìn đối phương cười:

- Các người muốn để đồ ở đây cũng được. Tôi còn có thể giao tất cả cho cô Lâm Vi Vi.

Đây là đồng ý à? Người phụ nữ da trắng này lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

- Chỉ có điều tôi sẽ nói với cô Lâm Vi Vi, những thứ này là món quà 'Tôi' tặng cho cô ấy, để cảm ơn những ngày gần đây cô ấy đã cố gắng và vất vả.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói:

- Sẽ không nhắc tới ngài Miro của các người.

Người phụ nữ da trắng này nghe vậy liền ngây người, sửng sốt nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhíu mày nói với vẻ không thể tin nổi:

- Sao... sao cơ? Sao ngài có thể làm như vậy được?

- Tại sao không thể chứ?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh cười hỏi.

- Ngài là bạn của ngài Miro cơ mà!

Người phụ nữ kia nhíu mày nói.

- Bạn cũng có bạn xấu, sở thích tệ hại gì đó cũng có thể làm được loại chuyện này.

- Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Nhưng ngài là người dẫn đầu đoàn thương nghiệp!

Đối phương nhấn mạnh thân phận của Bạch Tiểu Thăng, cố gắng bảo anh đừng làm chuyện có hại cho thân phận của mình.

- Cô cũng biết tôi là người dẫn đầu à? Vậy theo quy định tôi không thể giữ lại mấy thứ này, làm phiền cô mang chúng đi!

Bạch Tiểu Thăng làm một động tác "mời":

- Nếu như cô không chịu, vậy tôi có quyền tùy ý xử trí. Hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận những lời tôi mới nói. Nếu như các người 'nói xấu' tôi – người dẫn đầu đoàn thương nghiệp này, tôi sẽ giữ lại quyền truy tố.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm trang giở trò vô lại.

Người phụ nữ da trắng này lập tức nói:

- Ngài Miro sẽ gọi điện thoại cho cô Lâm Vi Vi để nói cho cô ấy biết những vật này là do ai tặng!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Vậy mời các người đoán thử xem, cô Lâm Vi Vi sẽ tin lời của anh ta hay tin lời tôi nói.

- Ngài không thể làm như vậy được!

Người phụ nữ da trắng này tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng một bước không nhường:

- Ngài cũng không thể như vậy được.

...

Cứ như vậy, mỗi câu nói của Bạch Tiểu Thăng đều chen ngang làm đối phương không nói được lời nào.

Cuối cùng người phụ nữ da trắng này thở hổn hển bảo hai người đi cùng chuyển đồ đi, trước khi đi còn không quên cướp đồ bằng ngọc trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và bước nhanh tới cửa tiễn, nhìn về phía bóng lưng của những người này mà khách sáo nói:

- Các vị đi thong thả, thứ lỗi cho tôi không tiễn xa được.

Người phụ nữ da trắng này đi rất nhanh mà không hề quay đầu lại.

Bạch Tiểu Thăng vốn không để ý, tiễn "khách" xong liền đóng cửa lại.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng vừa ngáp vừa đi về phía phòng ngủ, muốn ngả đầu xuống giường ngủ tiếp. Nhưng chưa đi được nửa đường, anh lại thay đổi ý định, đi tới phòng khách ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, lẩm bẩm nói:

- Bọn họ sẽ không trở lại!

Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lát, không ngờ hai nhóm người do nhà họ Dương và Miro phái tới, Bạch Tiểu Thăng thật sự bị bọn họ làm cho "sợ" rồi.

Sau khi trừng mắt nhìn cửa một lúc, Bạch Tiểu Thăng dứt khoát ngả đầu ở trên sô pha, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

- Lúc này, chắc hẳn sẽ không ai trở lại nữa.

Bạch Tiểu Thăng vừa lầm bầm xong thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, anh giật bắn người dậy, vẻ mặt kinh sợ.

- Còn không để cho tôi được yên à? Vậy tôi không ngủ nữa là được chứ gì!

Bạch Tiểu Thăng căm phẫn nói, trực tiếp liên hệ với Hồng Liên ở trong đầu:

- Hồng Liên, điều chỉnh giá trị kích thích tố trong cơ thể cho tôi, để cho tôi tỉnh táo!

- Được.

Hồng Liên đáp một tiếng.

Sau một lát, đầu óc Bạch Tiểu Thăng đã nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, anh đi nhanh về phía cửa.

Anh ngược lại muốn xem thử, lần này là ai!

Sau khi cánh cửa được mở ra, Bạch Tiểu Thăng thấy đợt khách thứ ba đến.

Đứng ở phía ngoài là một nam một nữ, bọn họ đều là người da trắng.

Người đàn ông kia đứng phía trước, nhìn khoảng chừng chưa tới năm mươi tuổi, cho dù tóc bạc trắng nhưng cơ thể cường tráng, mặc bộ vest phẳng phiu.

Anh ta có sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh sâu thẳm lộ vẻ nhìn xa trông rộng với khí chất hơn người.

Người phụ nữ giống như là thư ký, đang cầm đông tây đứng ở phía sau, mỉm cười quyến rũ.

- Các người là?

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người, nghi ngờ nói.

Đây cũng là một người anh không quen biết.

Chỉ có điều, hơi thở trên người đàn ông này đặc biệt không tầm thường.

Người đàn ông thấy Bạch Tiểu Thăng hỏi vậy liền cười nói:

- Ngài là ngài Bạch Tiểu Thăng sao?

- Là tôi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Chúng tôi là người của công ty Victory.

Người đàn ông cười nói và giơ tay đặt lên ngực, không ngờ lại hơi cúi người chào:

- Tôi là Brady.

- Chào ngài, ngài Brady.

Bạch Tiểu Thăng theo bản năng gật đầu trả lời.

Nghe được cái tên này, lúc này Hồng Liên trong đầu Bạch Tiểu Thăng đã hoạt chuyển, tiến hành tìm kiếm một lúc, đồng thời in những tin tức tìm được vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lộ ra ánh mắt kỳ quái, tất cả những gì Hồng Liên tìm ra được khiến anh cảm thấy kinh hãi.

- Công ty Victory, công ty con của tập đoàn Chấn Bắc? Các người là người của tập đoàn à?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt nói:

- Là ông cụ Brown bảo các người tới sao?

Lão Brown là tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc, thống lĩnh tất cả công ty con của tập đoàn ở khu Châu Phi, nếu là công ty con của tập đoàn lại tìm tới mình, Bạch Tiểu Thăng đương nhiên nghĩ là người do lão Brown phái tới.

Đồng thời, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nếu lão Brown muốn tìm anh, vì sao không gọi điện thoại tới nói trước, mà trực tiếp phái người qua như vậy.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ, người đàn ông tên là Brady kia nhất thời mỉm cười, nói:

- Hóa ra ngài Bạch biết công ty của chúng tôi là công ty con của tập đoàn.

Chẳng lẽ tôi không nên biết sao? Trong lòng Bạch Tiểu Thăng tò mò.

- Chỉ có điều chúng tôi cũng không thuộc sự quản lý của lão ngài Brown.

Brady nói tiếp.

Lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc.

- Các người là công ty con trong khu Châu Phi của tập đoàn lại không do ông cụ Brown quản lý à?

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy không thể tin nổi nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận