Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2205: Người không đơn giản (2)

Bạch Tiểu Thăng “gặp may mắn” lại không hề hay biết, ngược lại vẫn đang ngủ say.

Một giấc ngủ này, Bạch Tiểu Thăng đã ngủ hai giờ. Vừa rồi anh được Hồng Liên gọi cho "tỉnh lại", đây cũng là do anh đã sớm thông báo với Hồng Liên.

Buổi tối còn có một bữa tiệc, anh tất nhiên phải chuẩn bị trước.

Sau khi rời khỏi giường, Bạch Tiểu Thăng rửa mặt, thay bộ vest và chạy tới cửa lấy tấm biển "Xin đừng quấy rầy" do mình treo ở trên cửa xuống.

Anh mới lấy tấm biển kia xuống không bao lâu, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã tới tìm anh.

- Anh Tiểu Thăng, anh đã nghỉ ngơi tốt rồi sao?

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng có tinh thần rất cao, mặc bộ comple màu đen nhìn vừa điển trai lại có tinh thần, cô không nhịn được nói.

- Chúng tôi mới vừa tới tìm anh, thấy tấm biển ở trên cửa nên không quấy rầy cô. Thật ra, mọi người bây giờ đều đang nghỉ ngơi, sẽ không ai không có mắt đến quấy rầy anh, treo cái kia thì có tác dụng gì.

Lôi Nghênh nói.

Bọn họ rõ ràng không biết Bạch Tiểu Thăng "gặp phải" những gì.

Bạch Tiểu Thăng chỉ tay về phía một đống đồ trong một góc của phòng khách:

- A, không ai đến quấy rầy, vậy các người xem những thứ kia ở đâu tới.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức tò mò nhìn nhau rồi đi tới kiểm tra.

Đồ nhìn dường như bình thường, nhưng thật ra món nào món nấy đều đắt tiền.

Bạch Tiểu Thăng nói tới chuyện nhà họ Dương tới tặng quà, lại nói:

- Miro còn phái người tới đưa đồ, chỉ có điều không phải là cho tôi, mà cho Vi Vi, bọn họ đã bị tôi đuổi đi rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói ra chuyện Miro phái người tới tặng quà.

Lôi Nghênh lập tức cười nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Mà Lâm Vi Vi dường như suy nghĩ tới điều gì, giơ tay xoa cằm nói:

- Buổi chiều tôi đang ngủ say, mơ hồ nghe được có người không ngừng gõ cửa, tôi tưởng mình nằm mơ nên không để ý, một lát sau thì không có tiếng động gì nữa. Xem ra chắc đó là bọn họ.

Lôi Nghênh lập tức mỉm cười trêu:

- Vậy bây giờ cô có hối hận vì đã bỏ lỡ món quà hay không?

Lâm Vi Vi lập tức trừng mắt nhìn Lôi Nghênh, cười lạnh nói:

- Nếu lúc đó tôi mở cửa, bọn họ đưa cho tôi thế nào, tôi lại ném lại cho bọn họ như vậy!

Câu trả lời này quả thật chính là con gái cứng rắn mạnh mẽ.

Lôi Nghênh trực tiếp giơ ngón tay cái, phụ họa:

- Nếu cô ném không nổi, tôi sẽ qua giúp cô. Nếu bọn họ mặt dày mày dạn, tôi lại ném luôn cả bọn họ ra.

Lâm Vi Vi lập tức vỗ vai Lôi Nghênh một cái và mỉm cười nói:

- Đúng là bạn tâm giao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người này, thật sự có vài phần dở khóc dở cười.

Chuyện liên quan tới Brady, Bạch Tiểu Thăng ngược lại không nóng lòng nói cho bọn họ biết, dù sao cũng không cần thiết phải làm vậy.

Giống như Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh là tâm phúc anh không có gì phải giấu, nghĩ đến Brady cũng là người Bạch Tuyên Ngữ tin cậy, vậy sau này nói không chừng còn có thể giao tiếp qua lại.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhớ kỹ gương mặt của người trung niên kia.

- Đúng rồi, anh Tiểu Thăng, chúng tôi đã biết bữa tiệc tối tổ chức ở đâu rồi, chính là trong đại sảnh ở tầng 11, chúng tôi đang định qua đó trước xem thử.

Lâm Vi Vi nói với Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này còn hai giờ nữa mới tới thời gian bữa tiệc diễn ra, chắc còn chưa có người nào tới.

Bạch Tiểu Thăng cũng vừa tỉnh ngủ nên muốn đi dạo một lát, vừa nghe Lâm Vi Vi nói vậy, anh lập tức nói:

- Tôi cũng muốn đi xem cùng.

- Làm vậy có thích hợp không? Anh là vị khách chính trong bữa tiệc tối nay lại tới phòng tiệc sớm à?

Lôi Nghênh không nhịn được nói.

- Vậy thì có gì đâu? Lãnh đạo đi thị sát thôi.

Lâm Vi Vi nói đùa.

- Nói rất hay.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

Cứ như vậy, ba người thống nhất ý kiến đi ra khỏi phòng và tới thẳng phòng tiệc.

Trên đường bọn họ đi qua, căn bản không có người nào vặn hỏi về thân phận của bọn họ, đây cũng không phải là thiếu sót trên phương diện an ninh, mà khách sạn này dành riêng cho khách nước ngoài và các vị khách quý đặc biệt, nếu không có thận phận nhất định thì căn bản không vào được. Ở lối vào đại sảnh tầng một lại có giấu một thiết bị X quang đặc biệt, người mang vũ khí vào cửa lại không thể che giấu được.

Bên ngoài được bảo vệ chặt chẽ nên bên trong thả lỏng, ngược lại cũng làm cho khách không bị vô tình xúc phạm.

Nói không chừng người lạ mặt đi ở bên trong này lại là nhân vật lớn nào đó, nhân viên phục vụ đều tương đối khách sáo, thấy người không quen biết lại lịch sự thăm hỏi, thấy ba người đi chung lập tức đứng ngay ngắn bên cạnh và hơi cúi người.

Lúc đầu đám người Bạch Tiểu Thăng còn không thích ứng được, nhưng thấy nhiều cũng hiểu, những người này chưa chắc đã nhận ra được thân phận của bọn họ, đây chỉ là một phong thái lịch sự.

Vì vậy, ba người lại càng thoải mái.

Cả tầng mười một chỉ có hai phòng tiệc, đều đang được chuẩn bị. Ba người đến gần, lại bị cản ở lối vào đại sảnh.

Bên trong đang chuẩn bị, tất nhiên không tiện cho người khác vào tham quan, nhân viên phục vụ ở cửa khách sáo mời ba người tha lỗi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng không cưỡng ép liền xoay người rời đi, dù sao bọn họ cũng chỉ tùy tiện đi dạo, tạm thời xem như đi tản bộ.

Khi quay về, đi tới trong phòng, ba người nghe được có tiếng la hét ầm ĩ, càng đến gần thì giọng nói càng rõ ràng hơn, bọn họ còn nhìn thấy có một đám người.

- Thưa ngài, thật sự rất xin lỗi, bữa tiệc của chúng tôi đã chuẩn bị các loại rượu, xuất phát từ an toàn, chúng tôi đành phải từ chối khéo những đồ tự mang theo.

Có người khách sáo giải thích.

- Các người chuẩn bị rượu bình thường như vậy sao có thể vào miệng thiếu gia của chúng tôi được. Thiếu gia của chúng tôi muốn chúng ta đưa tới loại rượu ngon có tiền cũng không mua được!

Có người cứng rắn nói:

- Còn nữa, suy nghĩ tới sự an toàn gì chứ? Anh cho rằng ai cũng cho uống được loại rượu này sao? Chỉ có thiếu gia Alger nhà chúng tôi có thể thưởng thức thôi. A, đương nhiên, còn có người ngài ấy để ý nữa.

- Mong ngài đừng gây xử cho chúng tôi. Chúng tôi chưa từng nghe qua loại yêu cầu này, hơn nữa hôm nay tổ chức chào đón đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, là khách nước ngoài, chúng tôi phải xử lý cẩn thận hơn.

- Chúng tôi uống rượu của mình thì làm gì khiến các người khó xử chứ? Còn đoàn doanh nghiệp Trung Quốc gì đó, thiếu gia Alger của chúng tôi chưa chắc sẽ mời bọn họ uống đâu!

Người kia vẫn cứng rắn nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe được liền kinh ngạc, nhìn nhau.

- Đây là người nào mà lớn lối vậy?

Lôi Nghênh ngạc nhiên tặc lưỡi nói.

- Các người tham gia bữa tiệc còn tự mang theo rượu, chủ nhân không cho liền căm tức à?

Lâm Vi Vi tò mò nhìn qua bên kia.

- Xem ra, đó không phải là người bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói.

Bọn họ dám khoa trương như vậy ở trong bữa tiệc này, chẳng lẽ còn có thể là nhân vật tầm thường được sao!

Cũng không biết thiếu gia "Alger" này là thần thánh phương nào.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần nhìn sang, chỉ thấy trong đám người phía xa có một ông già da trắng hói đầu với dáng vẻ cao ngạo đang kêu ầm lên với một người quản lý khách sạn, đối phương hình như biết thân phận của bọn họ nên liên tục gật đầu cúi người, chỉ dám khuyên.

Ông già kia không chịu nghe theo, lại muốn tự mang theo rượu ngon.

- Nhìn đúng là mới lạ.

Lâm Vi Vi nhìn rất hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng đều hăng hái hóng chuyện.

- Anh không cần nhiều lời với tôi làm gì, vẫn nên mau chóng gọi điện thoại cho giám đốc của các người, tìm một người có thể quản chuyện này tới xử lý đi.

Trong đám người, ông già người da trắng này kêu ầm lên.

Người quản lý khách sạn kia vừa lau mồ hôi, vừa khuyên:

- Sợ rằng ngay cả giám đốc khách sạn chúng tôi cũng không thể đồng ý với yêu cầu này của ngài được, dù sao ở đây cũng có khách nước ngoài...

Người quản lý kia đang nói thì có người chạy tới, ghé bên tai anh ta và nói thầm.

Cũng không biết người đó nói gì, vẻ mặt người quản lý kia thoáng biến đổi, liên tục gật đầu.

Sau đó, người quản lý này cười làm lành nói với ông già người da trắng:

- Ngài quản gia đáng kính, yêu cầu của thiếu gia Alger đã được cho phép, bây giờ tôi sẽ phái người đưa các ngài đi.

Ông già người da trắng này nghe vậy lập tức cười đắc ý:

- Tôi đã nói mà, chuyện này không thành vấn đề, xem các người bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi, nếu ảnh hưởng tới những rượu trong này, ảnh hưởng đến vị của nó, các người có thể gánh nổi sao?

Người quản lý này liên tục gật đầu.

Lúc này đám người kia lên đường, đi về phía nhóm người Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này đám người Bạch Tiểu Thăng mới nhìn thấy rõ, hóa ra giữa đám người còn có một xe đẩy được chế tạo đặc biệt bằng gỗ, phía trên có để từng chai rượu.

Ba người "rất thức thời" nhường đường cho đám người kia, đám người kia đi thẳng qua, thậm chí còn không thèm liếc nhìn bọn họ.

Đợi những người này đi qua, Lâm Vi Vi vẫn không nhịn được chà chà vài tiếng:

- Bọn họ là ai vậy? Chẳng lẽ Alger này là một hoàng tử.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn theo bóng lưng của những người này rồi xoay người đi con đường của mình:

- Mặc kệ, hoàng tử thì đã lớn à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận