Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 221: Tuyệt đối không nghĩ tới



Xe buýt đi vào Trung Kinh rồi lại ngồi thêm nửa giờ trên xe ôtô nữa mới về đến nhà.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ xe, xem phong cảnh bên ngoài trong lòng hơi xúc động.

Lâu rồi chưa có trở về quê hương, nơi đây biến hóa thật nhiều nha.

Xem ra tình hình phát triển của Trung Kinh rất tốt a. Mỗi ngày đều có biến đổi, không hổ là một trong hai thành thị phát triển.

Khi xe buýt dừng hẳn, các hành khách cầm hành lý lên, nhao nhao xuống xe.

Dương Thiến Nhi sau khi xuống xe, do dự không biết có nên cùng Bạch Tiểu Thăng nói lời tạm biệt không, dù sao anh ta cũng đã cứu mình trên đường đi.

Nhưng kết quả là Bạch Tiểu Thăng sau khi xuống xe chỉ nhìn nàng nhàn nhạt cười một tiếng sau đó quay người rời đi.

Dương Thiến Nhi muốn nói lại thôi, hờn dỗi hướng một phương hướng khác rời đi.

Bạch Tiểu Thăng ra bến xe ôtô bắt một chiếc xe đi đến một khu mua sắm, mua cho bà nội một ít đồ.

Trên đường, hắn gọi một cuộc điện thoại về nhà báo bình an.

Đến khu mua sắm, Bạch Tiểu Thăng đi dạo một vòng, cũng không biết nên mua cái gì.

Quần áo, giày thì không biết rõ kiểu dáng cũng như số đo, đồ trang điểm thì lại không biết phải mua cái gì.

Đàn ông mà đi dạo khu mua sắm, thật là tối tăm mặt mày.

Bạch Tiểu Thăng đi dạo đến cuối cùng, cười khổ một tiếng. Quyết định từ bỏ chạy thẳng tới một cái siêu thị bên trong khu mua sắm.

Mua một ít thực phẩm, hoa quả, đi thăm hỏi người già mua cái này không bao giờ sai.

Đồ vật bình thường thì đã sao, dù sao chỉ cần mình trở về, bà nội nhất định sẽ cao hứng.

Cầm các món đã mua lên, Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị đón xe trở về nhà. Trung Kinh cách huyện của bọn họ tới tận hai giờ đi xe.

Kết quả mới ra khỏi trung tâm mua sắm, Bạch Tiểu Thăng liền nghe thấy ở phía đường cái đối diện truyền đến một tiếng hô to.

- Bắt lấy tên cướp.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang đối diện thấy có một người đàn ông trẻ tuổi chạy nhanh như bay, người đó đang điên cuồng chạy trốn. Đằng sau có một người phụ nữ đang đuổi theo rất sát, giày của cô ta cũng bị rớt mất một chiếc.

Mơ hồ còn có tiếng kêu khóc truyền đến.

- Không được cướp tiền của tôi, tiền đó là tiền tôi cho con tôi khám bệnh.

Ven đường, những người đi đường nhao nhao né tránh, ngay cả các nam nhân cao to cũng đều né tránh.

Tên thanh niên kia đã kéo dài khoảng cách với người phụ nữ.

- Tôi van cầu các người, hãy ngăn hắn lại! Tiền đó là tiền cứu mạng a!

Người phụ nữ thét lên, sau đó ngã nhào trên đất, dường như chân cô ta bị đau.

Nam nhân trẻ tuổi nhanh chóng băng qua đường, chạy thẳng đến một đầu ngõ phía bên này. Nơi đó cách chỗ Bạch tiểu Thăng đang đứng chỉ có khoảng mười mét.

Bạch Tiểu Thăng muốn ra tay thì cũng không kịp.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, từ trong một cửa hàng xông ra.

Quần đùi, đôi chân dài, mũ lưỡi trai, bím tóc đuôi ngựa.

Thân ảnh này, nhìn có vài phần quen mắt.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhắm lại.

Tuyệt đối không nghĩ tới, người dám lao ra lại là nàng? !

Dương Thiến Nhi!

Giờ phút này, Dương Thiến Nhi đang xoay tròn mình chuẩn xác nện cái bao lên đầu nam nhân trẻ tuổi làm cho đối phương lảo đảo.

- Là ai? Mẹ nó muốn chết à!

Tên cướp kia gầm thét.

Dương Thiến Nhi khẩn trương nắm chặt cái bao, nhìn đối phương đứng vững tại đó, khuôn mặt dữ tợn nhìn mình.

- Là cô đánh tôi? Tiểu kỹ nữ, cô muốn tôi chơi cô à?!

Người kia khí thế hùng hổ, chạy tới.

Dương Thiến Nhi bị dọa phải lui lại hai bước, miệng không ngừng kêu to.

- Anh đừng tới đây, cứu mạng a!

Tên cướp kia lúc đầu muốn chiếm chút tiện nghi nhưng thấy nhiều người xung quanh quá nhiều nên cũng có mấy phần kiêng kị, hung hăng mắng Dương Thiến Nhi một chút, sau đó lại lần nữa chạy vào hướng ngõ nhỏ.

- Anh mau dừng lại!

Dương Thiến Nhi không biết lấy đâu ra dũng khí, chạy trước một bước tới đầu ngõ, điên cuồng vung cái bọc của mình lên.

- Đem tiền trả lại cho người ta đi!

Sau đó nàng lên tiếng trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

- Xú nha đầu, cô muốn chết có phải không?

Tên cướp lạnh giọng nói, lợi dụng đúng cơ hội, đột nhiên một phát bắt được cái bao của Dương Thiến Nhi lập tức liền ném nó ra xa.

Dương Thiến Nhi mất đi "Vũ khí", bị dọa phải nhảy ra xa, không ngừng hô cứu mạng.

Xa xa, có một số người đứng xem náo nhiệt. Có ít người không rõ ràng chân tướng, còn hỏi.

- Là cặp tình nhân đánh nhau sao?

Tên cướp kia nghe được, con ngươi xoay động, lập tức hô to.

- Thối tha, dám lén tôi đi với nam nhân khác, nhìn xem tôi hôm nay có đánh chết cô không!

Thì ra là cặp vợ chồng đánh nhau! Bốn phía mọi người như là bừng tỉnh đại ngộ.

Không ít người, còn chỉ trỏ.

- Không phải tôi không quen biết hắn ta.

Dương Thiến Nhi lo lắng, kêu to.

- Dương nhiên bây giờ cô sẽ nói không quen biết tôi rồi. Đúng là không biết xấu hổ mà!

Nam nhân trẻ tuổi nói một tiếng trào phúng, chửi ầm lên.

Cùng tên giảo hoạt này chơi trò đấu trí, Dương Thiến Nhi hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn rồi.

Tên cướp kia đem Dương Thiến Nhi bức đến góc tường, ánh mắt tham lam đưa tay hướng phía ngực nàng hung hăng nắm tới.

Dương Thiến Nhi tránh cũng không thể tránh, vung tay lung tung giãy dụa.

- Ba!

Bỗng nhiên có một trái dưa bay thẳng đến đầu tên cướp kia khiến nó nổ tung nước văng khắp nơi.

Tên cướp liên tiếp lảo đảo như muốn ngã nhưng cuối cùng vịn được trụ đèn bên đường đứng vững lại, lắc lắc đầu.

- Là ai!

Tên cướp tức giận quát một tiếng, nhìn sang bên cạnh.

Dương Thiến Nhi cũng nhìn sang phía đó, lập tức sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng mang theo hai cái túi lớn, ung dung đi tới.

- Là anh sao!

Dương Thiến Nhi vui mừng đến phát khóc, chạy tới trốn sau lưng Bạch Tiểu Thăng, hai tay nắm thật chặt cánh tay hắn.

Đối với Dương Thiến Nhi, Bạch Tiểu Thăng thật không tiện đánh giá. Trên đường đi nữ nhân này ngớ ngẩn không chịu nói đạo lý, nhưng vừa rồi thấy nàng liều mạng đứng ra bắt cướp, so với nam nhân còn kiên cường hơn rất nhiều.

Con người là một sinh vật rất phức tạp không thể đơn giản kết luận một người a.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, để những cái bao xuống.

- Trông coi giúp tôi nhé.

Dương Thiến Nhi mãnh liệt gật đầu.

- Mày dám nện tao sao!

Tên kia hung hắn mắng xong móc ra một thanh đao, phóng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Có kinh nghiệm bắt cướp nên tên mao tặc này ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng, thật không đáng chú ý.

- Hồng Liên, cho tôi kỹ thuật đánh nhau.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ ra lệnh, Hồng Liên liền sắp xếp các kỹ xảo sao đó truyền vào trong đầu của hắn.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lập tức sáng lên.

Tên cướp phía đối diện lao tới, chủy thủ mang theo phong hàn, đâm thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

Dương Thiến Nhi kinh hô một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nghiêng người một cái, tay liền nắm lấy cây chủy thủ, một chân tém chân của tên cướp.

Chỉ một đòn tên cướp kia đã ngã xuống đất.

Bạch Tiểu Thăng nhân cơ hội tiếp tục đạp một cước lên người hắn.

Nương theo một tiếng hét thảm, tất cả nam nhân đang xem náo nhiệt ở bốn phía không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đối phó với sinh vật giống đực, có một chiêu chế địch vô thượng đó chính là đánh vào “chỗ đó”. Không cần lực đạo quá mạnh, một giây, liền có thể làm tên đạo tặc chết khiếp. . .

Tên cướp kia đang lấy tay ôm chỗ hiểm, khuôn mặt đều bóp méo, đau đớn như muốn ngất đi.

- Là hắn ta, là hắn ta ăn cướp tiền cứu mạng của tôi!

Người phụ nữ kia rốt cục cũng đuổi tới, lảo đảo nhào về phía tên cướp, liều mạng đánh hắn.

Người xung quanh, lúc này mới thấy rõ là chuyện gì xảy ra, có một số người nhiệt huyết liền tiến tới bắt tên cướp sau đó gọi điện báo cảnh sát.

Dương Thiến Nhi ở bên cạnh, nhìn đến ngẩn người.

Bạch Tiểu Thăng hời hợt, một chiêu liền có thể chế trụ được tên cướp?

Thời điểm này ánh mắt của nàng nhìn Bạch Tiểu Thăng có chút biến hóa.

Bạch Tiểu Thăng đi đến bên cạnh Dương Thiến Nhi cầm mấy cái bao của mình lên, nhàn nhạt nói một câu.

- Đi thôi, không còn việc của chúng ta nữa rồi.

Đợi lát nữa, cảnh sát tới sẽ làm ghi chép trả lời các câu hỏi rất là phiền phức.

Bạch Tiểu Thăng rất sợ phiền phức, vì thế hắn vội vã trở về nhà.

Dương Thiến Nhi quay trở lại nhặt cái bao của mình lên, sau đó hai người vội vàng rời đi.

Đi ra tới con đường lớn bên ngoài, bọn họ mới đi chậm lại.

Dương Thiến Nhi sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong bao, một lúc lâu thần sắc bi thương nói.

- A, xong đời rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận