Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2212: Người trong nghề rượu (2)

Trước đây Alger đã nhấn mạnh loại rượu này là quý giá tới mức nào, kể từ đó, hình tượng và năng lực của Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng mọi người lập tức tăng lên không chỉ một bậc.

Dương Tiếu Vân biết thân phận và địa vị của Bạch Tiểu Thăng ở nhà họ Ngụy nên thật ra không thấy lạ, chỉ nghĩ người Ngụy gia lấy được rượu thì chuyển cho Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Dương Nhất Sơn, Lisa quả thật sáng ngời nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau, thầm thấy buồn cười.

Hôm nay, thật sự có thể nói là Alger này đụng phải trên nòng súng rồi, không ngờ lại lấy rượu từ công ty của Bạch Tiểu Thăng chạy đến chỗ Bạch Tiểu Thăng khoe khoang, đây không phải là nghịch đại đao ở trước cửa nhà Quan công sao.

Đầu tiên, chai rượu này còn là do Bạch Tiểu Thăng đặt tên cho, chữ số phía sau không phải là năm mà là 1314 cộng thêm 520 cho ra 1834.

Người nước ngoài rõ ràng không hiểu ý nghĩa từ đồng âm của tiếng Trung Quốc, không sao, để anh nói cho bọn họ nghe, để cho bọn họ tiếp nhận cũng được, dù sao bọn họ cũng thích lãng mạn.

Thứ hai, về phần rượu này có sản lượng không đến mức thấp như vậy, chỉ có điều Bạch Tiểu Thăng bảo đám người Mạc Hân giảm số lượng xuống, chủ yếu là đánh về mặt hàng cao cấp, nhưng cũng không khoa trương tới mức chỉ cung cấp cho bên ngoài có hai trăm chai như Alger đã nói, đây đều là mánh lới, nếu không làm sao có thể đắt được như vậy chứ...

Đắt vẫn là phụ, quan trọng là vì danh tiếng, kẻ có tiền không quan tâm tới giá cả đắt bao nhiêu, chỉ quan tâm tới ý nghĩa tượng trưng trong đó...

Chỉ có một điểm mà Alger nói không sai, một trăm chai rượu này chuyên cung cấp cho người điều chế nắm giữ, cũng chính là Bạch Tiểu Thăng...

Bạch Tiểu Thăng vì vậy còn phải thuê một hầm rượu ở chỗ ở, loại rượu cực ngon giống như Alger này tôn sùng, bây giờ trong hầm rượu của anh còn có bảy tám chục chai, quan trọng là bình thường cũng chỉ có ba người, uống không hết...

Ban đầu Alger muốn từ trên phương diện này thể hiện ra sự cao quý của bản thân, kết quả lập tức làm cho sự chú ý của tất cả mọi người ở đó chạy đến chỗ của Bạch Tiểu Thăng.

Mắt thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Alger này thật sự cảm thấy oan ức.

- Nếu ngài Bạch có chai rượu này, vậy tôi cũng không thể quá mức hẹp hòi, chỉ có thể lấy ra thứ tôi cất kỹ. Chỉ có điều tôi cũng chỉ có không đến một chai.

Alger cầm ly thủy tinh không đưa cho một người hầu và nháy mắt với lão quản gia.

Lão quản gia kia lập tức nghiêm mặt, cúi người đặt chai rượu trong tay về vị trí ban đầu, sau đó xoay nút ở phía dưới, không ngờ phía dưới có một ngăn ngầm đặt đệm mềm, bên trong chỉ đặt một chai rượu.

Chai rượu được cất giữ cẩn thận như vậy, quả thật còn hơn cả trang sức châu báu, đồ cổ quý báu.

Chỉ có điều sợ rằng ở trong mắt của Alger, giá trị của những thứ này cũng tương tự với "cặn bã" mà thôi.

Lão quản gia "ôm " chai rượu kia với động tác cẩn thận nhẹ nhàng, quả thật không giống như với lấy chai rượu ra, mà giống như đang bế một em bé mới sinh vậy.

Chờ tới khi ông ta hơi đứng thẳng người lên, bên cạnh lập tức có một người hầu kéo khay ở phía dưới ra đỡ lấy, bảo vệ.

Đối đãi như vậy, quả thật cần thận gấp mười lần so với một chai rượu.

Mọi người nhìn thấy vậy, ánh mắt đã nóng rực, tất cả đều đang chờ Alger giới thiệu.

Nhưng lần này, Alger không nói một lời nào.

Có phải vừa rồi bên tôi giới thiệu quá nhiều, làm cho Bạch Tiểu Thăng đoán được tôi nói là loại rượu nào. Nếu như người này biết đủ nhiều tin tức, vậy cũng không phải là không thể đoán được!

Nếu đúng là vậy, chẳng phải mọi người ở đây đã bị người này lừa bịp sao? Người này nói mình có rượu này, còn không chỉ một chai, chúng ta phải tin, cũng không có cách nào bảo người này mang ra đối chứng!

Vậy lần này tôi dứt khoát không nói gì, tôi xem người này còn có thể nói ra cái gì nữa!

Trong lòng Alger có dự định như vậy.

Lão quản gia kia cố gắng nâng cao 120% tinh thần và phối hợp với một người giúp việc khác, đổ một chút rượu vào trong một ly thủy tinh mới.

Sau đó, lão quản gia lập tức nâng lý rượu và đặt vào trong một ô vuông được đậy nắp kín trên xe đẩy, động tác lưu loát như rất sợ sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn vậy.

Cuối cùng, ly rượu nhỏ kia qua lão quản gia được đưa đến trong tay của Alger.

Alger nâng ly đưa tới trước người của Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói:

- Ngài Bạch, tôi nghĩ ngài là một người trong nghề, vậy ngài nếm thử xem rượu này thế nào!

Giọng nói của Alger vô cùng tự tin.

Mọi người xung quanh quả thật bị nhử mồi, lại không nghe thấy Alger có bất kỳ miêu tả nào thì lập tức xì xào bàn tán, bắt đầu giao lưu.

- Sao không thấy ngài Alger giới thiệu về loại rượu này vậy?

- Anh xem tư thế của lão quản gia kia cũng biết, chắc chắn phải phải đắt hơn chai kia gấp mười lần.

- Tôi tin tưởng nếm xong nhất định sẽ có một lời giải thích...

Trong sự chờ mong của tất cả mọi người, ngay cả Dương Tiếu Vân cũng thế.

Lần này Alger không giới thiệu nhiều, ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng lộ ra vẻ tò mò, vẻ mặt của Dương Nhất Sơn và Lisa cũng vậy.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nhận lấy cái ly trong tay của Alger và đổ một chút vào trong miệng, trầm ngâm không nói, cảm nhận vị của nó lưu lại.

Mọi người ở đây đều không lên tiếng chờ đợi.

Sau một lát, Bạch Tiểu Thăng đưa cái ly trong tay cho Alger, sau đó tiến lại gần và nói nhỏ với anh ta một câu.

Vẻ mặt Alger lập tức thay đổi, không tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười với anh ta, lại tiến tới nói thêm vài câu. Bọn họ lại nói thầm ở trước mặt mọi người, người bên ngoài đều không nhịn được vểnh tai, nhưng không nghe thấy được những lời như muỗi kêu này.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng lùi lại hai bước, cười không nói gì nữa.

Vẻ mặt Alger nhanh chóng khôi phục trở lại như cũ, cầm ly thủy tinh trong tay đưa cho lão quản gia, ở trước mặt mọi người vỗ tay và cười nói:

- Ngài Bạch đúng là người trong nghề phẩm rượu, tiếc rằng biết nhau quá muộn, ha ha. Chúng ta phẩm rượu lại đến đây thôi nhỉ!

Mọi người ở đây mờ mịt kinh ngạc nhìn hai người, căn bản không rõ chuyện gì xảy ra.

Alger nói xong liền khách sáo gật đầu với Bạch Tiểu Thăng một cái:

- Tha lỗi cho tôi không tiếp được nữa!

Alger nói dứt lời, không ngờ lại dẫn theo thủ hạ vội vàng rời đi.

Mọi người thấy vậy càng mơ hồ, không hiểu nguyên nhân.

Chỉ có điều Alger đi lần này, hội trường xem như đã tản ra. Bạch Tiểu Thăng nhìn mọi người cười và gật đầu với Dương Tiếu Vân một cái, dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bước chậm về phía khu sô pha ngoài xa.

Mọi người ở đây nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, cũng chỉ đành rời đi trong sự mờ mịt, chỉ có điều trong lòng mỗi người đều có suy đoán, một lát sau cũng hóa thành đề tài được bàn luận xôn xao.

Chưa biết, thần bí mới làm cho người ta hứng thú.

Cho dù là đám người Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo cũng có hứng thú suy đoán Bạch Tiểu Thăng vừa nói gì với Alger.

Mà Lâm Vi Vi phía sau Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là người gần quan được ban lộc. Cô thật sự không kìm chế được, bước vội nửa bước đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, dùng giọng nói cực khẽ hỏi thăm:

- Anh Tiểu Thăng, anh rốt cuộc đã nói gì với anh ta vậy?

Xung quanh không có người, Bạch Tiểu Thăng cũng không ngại trả lời Lâm Vi Vi nên mỉm cười nói bằng tiếng như muỗi tiếng.

- Tôi nói cho anh ta biết, rượu này của anh ta là giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận