Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2222: Tình hữu nghị của thương hội (2)

Hai người này đang giao lưu, điện thoại của Wagner lại đổ chuông.

Lúc đầu, Wagner không muốn nghe, chỉ có điều vừa nhìn thấy người gọi điện thoại tới lại là cháu ngoại của mình Alger, ông ta lập tức nói cho Mira biết cuộc điện thoại này có liên quan đến kế hoạch, không thể không nghe.

Được ngài Mira cho phép, Wagner nhận điện thoại.

Nghe được lời Alger nói, vẻ mặt Wagner không khỏi vui mừng.

Wagner cúp máy và cười càng rạng rỡ nói với Mira:

- Ngài Mira, lần này chúng ta lại có một cơ hội mới, có thể dùng ở trong kế hoạch này!

Ánh mắt Mira nhất thời kinh ngạc.

Wagner nói rõ với ông ta.

- Tốt!

Mira nghe vậy cũng vui mừng.

Tiếp theo, hai người này suy đoán một lượt nữa về các tình huống có thể xảy ra.

Sau khi xác nhận không có sai lầm nào, Wagner mới đứng dậy tạm biệt và trở về chuẩn bị.

Từ trong phòng làm việc của Mira đi ra, Wagner nhìn ánh đèn và bóng người trong hành lang, cảm giác thật sự có vài phần hoảng hốt.

Sau đó, Wagner thầm cắn răng nói:

- Tiếp theo, phải đánh cược lớn!

Ngày thứ hai sau khi đoàn doanh nghiệp Trung Quốc đến thành phố Auckland, đám người Bạch Tiểu Thăng được thông báo cho biết, cấp trên suy nghĩ kỹ về đề nghị của bọn họ, đồng ý giảm bớt hành trình, trước mắt đang tích cực thương lượng với bên phía Osan, cố gắng đạt được nhận thức chung về thời gian ngắn nhất có thể.

Thấy phía trên phản hồi lại nhanh như vậy, mọi người trong đoàn thương nghiệp cũng hết lời khen ngợi.

Một ngày này bọn họ chú trọng khảo sát doanh nghiệp trọng điểm. Nên ký hợp đồng thì mọi người trong đoàn thương nghiệp sẽ hoàn toàn không nương tay, quyết đoán ký hợp đồng. Thành quả tất nhiên khả quan.

Chờ đến ngày thứ ba, vẫn là khảo sát doanh nghiệp trọng điểm, các vị doanh nhân lớn trong đoàn thương nghiệp cũng lại thu hoạch được một số hợp tác.

Chỉ là trong thời gian hai ngày nay, "sức ăn" còn lại của đám người Đổng Thiên Lộ và Lư Thiên Đạo đã thêm bảy tám phần.

Còn lại có năm ngày khảo sát, phần lớn cũng chỉ là đi qua mà thôi.

Dù sao, bọn họ phải thực hiện giao lưu thân thiện.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ tư khi đến thành phố Auckland, Bạch Tiểu Thăng còn chưa tổ chức mọi người xuất hành, lại nghênh đón một người khách có thân phận khá không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng tiếp đối phương ở trong phòng làm việc tạm thời của mình.

Sau khi Lâm Vi Vi đón người kia đi vào, Bạch Tiểu Thăng thấy đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mập lùn, chắc nịch, giống một con chim cánh cụt, vẻ tươi cười vô hại phía sau còn có hai thư ký đi theo.

Nhìn khí chất người kia có chút láu cá, chỉ có điều lại dường như có kiến thức khá rộng, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn không thấu được tâm trạng thật sự của ông ta dưới vẻ mặt biến đổi đa dạng này.

Chỉ riêng phần "năng lực" này Bạch Tiểu Thăng đã cho rằng người này không tầm thường.

- Ngài Bạch, chào ngài, tôi là Crow, là phó bí thư trưởng của thương hội “Đông Cốc” tại Osan, đây là danh thiếp của tôi.

Ngài Crow béo như chim cánh cụt cười ha hả, trực tiếp đưa danh thiếp đến trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhận lấy và liếc nhìn, lập tức nhìn ông ta mỉm cười nói:

- Ngài Crow, mời ngồi.

Ngày hôm trước, Bạch Tiểu Thăng đã nhận được tin tức nói Osan cho phép bọn họ thay đổi hành trình, chỉ có điều đổi lại, sau này sẽ phái doanh nhân đi Trung Quốc khảo sát.

Mà thương hội "Đông Cốc” này của Osan là một trong mấy thương hội lớn, nói vậy chắc bọn họ sẽ xuất hiện ở trong nhóm sẽ đi tới.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng vẫn rất khách sáo với người này.

Lâm Vi Vi bưng trà tới cho khách xong lại lui ra ngoài.

Thư ký đi theo ngài Crow cũng được ông ta hắn phất tay cho rời đi.

- Ngài Bạch, lần này tôi tới là nhận được nhờ cậy của hội trưởng đến đây gặp ngài. Hội trưởng, phó hội trưởng bây giờ đều không ở thành phố Auckland, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thôi.

Crow mỉm cười nói:

- Thương hội chúng tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ đối với các vị doanh nhân trong đoàn thương nghiệp của các ngài, lần này doanh nghiệp mà các ngài muốn khảo sát cũng có trong thương hội của chúng tôi.

- Chúng tôi đã sớm nghe nói về thương hội các ngài rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng khách sáo mỉm cười nói.

Crow nghe vậy, lập tức mừng rỡ nói:

- Vậy thì thật sự quá tốt rồi. Chúng tôi tính về sau sẽ đi tới Trung Quốc, muốn hợp tác nhiều hơn với các doanh nhân lớn phía bên các người, tôi tới chính là muốn sớm làm tốt quan hệ với các ngài.

Người này thật ra tích cực chủ động, Bạch Tiểu Thăng cũng cười phụ họa nói:

- Chúng tôi bằng lòng thiết lập mối quan hệ hữu nghị sâu sắc hơn với các bạn kinh doanh của Osan.

Câu nói khách sáo này lập tức mở ra máy hát của phó bí thư trưởng Crow, ông ta lập tức nhiệt tình lại tích cực chuyển lời mong đợi hợp tác của các doanh nhân trong thương hội tới Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa hỏi tình hình, nghiệp vụ của phó bí thư trưởng Crow thật sự không giả, thuộc lòng như lòng bàn tay, hiểu rõ về các doanh nghiệp của đoàn thương nghiệp bọn họ.

Chỉ dựa vào chiêu thức này, Bạch Tiểu Thăng lại rất tán thưởng thân phận của ông ta, cũng tán thưởng năng lực nghiệp vụ của ông ta.

Chỉ có điều cuộc trò chuyện diễn ra gần một giờ, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn đồng hồ hai lần, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.

Dù sao, khảo sát hôm nay còn chưa có tiến hành đâu.

- Ngài Bạch, có phải ngài có việc gì cần làm không?

Crow thấy Bạch Tiểu Thăng xem đồng hồ thì lập tức nói, cười gượng:

- Ngài xem tôi này, vừa kích động lên không ngờ lại trò chuyện lâu như vậy, đã làm lỡ thời gian của các ngài.

- Không sao, tôi cũng rất vui được giao lưu với ngài Crow.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Vậy tôi cũng không thể chậm trễ thời gian của ngài nữa.

Crow chủ động nói, sau đó vỗ gáy mấy lần, áy náy mỉm cười nói:

- Hi, sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng chứ!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì ngẩn người, lập tức cảm thấy buồn cười.

Bọn họ đã trò chuyện hơn một giờ, bây giờ vị này mới nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa nói à?

Vậy phải bỏ lỡ bao nhiêu thời gian chứ...

Crow rút ra một tập tài liệu từ trong túi công văn của mình, mỉm cười đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc, liếc nhìn thứ này và mỉm cười nói:

- Ngài Crow, đây là...

Crow lập tức tươi cười, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đây là một chút tấm lòng của các vị thương nhân trong thương hội chúng tôi, không, phải nói là một chút lòng tốt, hy vọng ngài Bạch có thể tiếp nhận thay, chuyển qua quyên góp cho các đơn vị có liên quan trong nước Trung Quốc các ngài.

Bạch Tiểu Thăng tò mò lật xem tập tài liệu này, kinh ngạc phát hiện phía trên là một phần bảng kê vật tư rõ ràng, vật liệu gì cũng có, trăm kỳ ngàn quái, còn có xi măng, vật liệu xây dựng.

Đây là những thứ linh tinh gì vậy... Bạch Tiểu Thăng không nhịn được oán thầm.

Crow nhân lúc Bạch Tiểu Thăng đang xem thì từ bên cạnh nói:

- Trong đó có một ít là chúng tôi quyên góp cho gấu trúc, dùng để cải thiện điều kiện sống của chúng. Còn có một ít là chúng tôi quyên góp cho trẻ em vùng núi xa xôi, hi vọng xây dựng trường học mới cho bọn chúng, hi vọng sau này hai nước có quan hệ tốt đẹp. Còn nữa...

Crow nói một hơi những thứ có liên quan, quả thật là đủ loại, trên tài liệu chỉ ghi ra một phần nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghe tới sửng sốt.

- Ngài Crow, ngài Crow!

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải ngăn Crow lại, mỉm cười nói:

- Các người phải quyên góp từ thiện mấy thứ này cho bên tôi, tôi rất cảm ơn. Chỉ có điều, cái này giao cho tôi cũng không thích hợp. Nếu như các ngài muốn quyên tặng thì có thể liên hệ với phía chính phủ.

Không phải Bạch Tiểu Thăng không muốn làm sứ giả thân thiện mà là không có quyền cũng không có sức tiếp nhận.

Crow lại lấy ra một vài tài liệu, vội hỏi:

- Mấy thứ này đều đã ở cảng, kiểm dịch xuất nhập khẩu đều đã xong xuôi, ngài hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề hàng hóa, doanh nhân của chúng tôi không muốn quyên góp với chính phủ, chỉ muốn nhờ thương nhân các người thay mặt chuyển qua quyên góp. Ngài Bạch dẫn đầu đoàn thương nghiệp, vậy cũng chỉ có thể làm phiền ngài. Lẽ nào ngài nhẫn tâm để cho lòng tốt của thương hội chúng tôi bị uổng phí sau.

Crow hình như có hơi khổ sở.

Bọn họ có mục đích gì, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải khó đoán, bọn họ muốn mượn tay của đoàn thương nghiệp để quyên góp cho Trung Quốc, cũng để cho đoàn thương nghiệp nhận được danh tiếng giao lưu thân thiện, xem như là gián tiếp qua lại thân thiết với đoàn thương nghiệp.

Không thể nói là bọn họ không bỏ ra rất nhiều công sức.

Bạch Tiểu Thăng do dự một lát, nói:

- Vậy thì để tôi báo cáo với cấp trên đã.

Crow lập tức chuyển buồn làm vui.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể gọi điện thoại cho Hầu Doãn Thành.

Hầu Doãn Thành nghe được chuyện này, liền nói với Bạch Tiểu Thăng trong điện thoại:

- Tiểu Thăng, hôm qua một vị lãnh đạo của Bộ thương mại bọn họ còn nói với tôi, hội thương nghiệp bên phía bọn họ muốn tiến hành một vài qua lại hữu hảo riêng với chúng ta. Tôi thấy đây là một chuyện tốt, nếu không có vấn đề gì, cậu có thể tạm thời tiếp nhận.

Có lời nói này của Hầu Doãn Thành, Bạch Tiểu Thăng để điện thoại xuống và nhận lời.

Tài liệu xuất nhập cảnh và kiểm dịch do Crow đưa qua hoàn toàn không có vấn đề gì, thỏa thuận quyên tặng cũng không có sơ hở gì. Sau khi Bạch Tiểu Thăng cẩn thận kiểm tra qua, cũng đã ký tên của mình vào.

Crow để lại một phần tài liệu, lấy đi tài liệu do Bạch Tiểu Thăng ký tên và vui vẻ tạm biệt.

Theo lễ phép, Bạch Tiểu Thăng vẫn một đường tiễn ông ta tới cửa.

Crow rời đi, chờ đến chỗ Bạch Tiểu Thăng không nhìn thấy được thì lộ ra nụ cười tinh ranh, xảo quyệt, thì thào tự nói:

- Thành công rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận