Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2228: Giống như gió bão (2)

- Người Trung Quốc, trước đây tôi có lòng tốt đưa khách tới cửa, thậm còn bạc bạc tốt với phía hợp tác trước cho anh nhưng anh từ chối tôi! Làm cho tôi mất mặt với mấy người đối tác trong giới kinh doanh. Bây giờ tôi phải cố gắng chế giễu anh một lúc! Mà anh, cuối cùng vẫn phải cúi cầu ngoan ngoãn đi gặp tôi thôi, nếu không, anh sẽ hoàn toàn tiêu đời!

Alger càng nghĩ thì trong lòng càng đắc ý, tự mình đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi vào, Alger quả nhiên thấy được một Bạch Tiểu Thăng có tâm trạng nóng nảy thậm chí hơi phẫn nộ.

Đồng thời, còn nghe được một tiếng nhạc mang tính chiến đấu ác liệt, hơn nữa nhanh chóng kết thúc công việc.

- Đáng chết, lại không qua được, chỉ còn thiếu có một chút nữa thôi!

Bạch Tiểu Thăng buồn bực mắng, nhét điều khiển trò chơi bằng tay lên trên bàn trà, ngồi ở trên sô pha thư giãn.

Anh ta đang... chơi điện tử à?!

Alger nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì quả thật ngây người.

Đây là tâm lý gì chứ? Người này cũng quá lớn mật rồi!

Anh ta bị giam cầm ở bên này, còn có tâm tư để chơi điện tử à?

Không phải anh ta nên nóng nảy sau đó phẫn nộ sao?

Alger thật sự có chút hoảng hốt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Alger, vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười, hình như căn bản không có gì kỳ lạ:

- Chà ngài Alger, ngài tới rồi à. Tôi vừa rồi còn nghĩ tới lúc nào thì ngài mới tới gặp tôi đấy.

- Làm sao anh biết, tôi, tôi sẽ tới...

Alger bị Bạch Tiểu Thăng hỏi vậy, ngược lại không kịp phản ứng, thậm chí có vài phần lắp bắp.

Sau đó phát hiện mình không đủ bình tĩnh, Alger cũng có vài phần buồn bực.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt:

- Rất khó đoán sao? Trong bữa tiệc hôm đó, ngài với chú ngài chân trước chân sau tới tìm tôi bàn chuyện làm ăn, đều bị tôi từ chối. Ngài cũng có lý do để căm thù tôi. Lúc này, tôi gặp phải chuyện như vậy, có một số việc ngài Wagner và người của ban ngành ông ta không tiện đứng ra, nhưng vừa vặn có chút liên quan tới bộ phận kinh doanh mà ngài để ý đến. Còn nữa, tôi cũng nhận được chút tin tức từ chỗ ngài Wagner.

Bạch Tiểu Thăng thoáng cái đã nói xong, lại làm người ta thấy ớn lạnh.

Người này quan sát tinh tế cẩn thận, thật sự khủng khiếp như vậy đấy!

- Vậy cũng không thể chứng minh là tôi chắc chắn sẽ tới được.

Cho dù Alger giật mình nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi và mỉm cười nói:

- Câu nói mới vừa là tôi lừa anh thôi, tôi không có chứng cứ. Chỉ có điều tôi nhìn vẻ mặt anh là biết tôi đã đoán đúng. Anh có liên quan với việc này, còn nữa còn là mối quan hệ không nhỏ đâu. Nếu vậy, tôi cũng có thể tin tưởng anh, chú anh và cả những người khác đã gài bẫy tôi. Cảm ơn anh đã cố ý tới chứng minh cho tôi về điều này.

Bạch Tiểu Thăng nói như giễu cợt khiến Alger lập tức có vài phần nén giận.

Người Trung Quốc này khoe khoang sự thông minh của mình, thật ra rất giả dối, không ngờ tới bây giờ còn có tâm trạng trêu chọc hắn!

Alger cười lạnh và đi tới, kéo ghế ra và ngồi ở đối diện Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Bạch, tôi không quan tâm ngài suy đoán như thế nào, đó cũng chỉ là phán đoán của ngài mà thôi! Ngài không chứng cứ, tôi cũng sẽ không thừa nhận điều gì cả! So với tranh cãi về điều này, còn không bằng chúng ta trò chuyện có giá trị hơn một chút! Ví dụ như làm thế nào để cho chuyện này nhanh chóng kết thúc, làm cho ngài rời khỏi nơi này!

Alger nói.

Hắn đã dự định dứt khoát ngả bài với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Alger hai giây, sau đó mỉm cười:

- Thật ngại quá, ngài bằng lòng nói nhưng tôi không có hứng thú nghe.

Nếu biết Alger và Wagner là cùng một phe, vậy hắn tới nói gì cũng không khó đoán, chắc hẳn không khác với những gì Wagner đã nói trước đây.

Nhiều lắm là tăng thêm vài điều kiện như hợp tác với anh các loại.

Bạch Tiểu Thăng không cần ngẫm nghĩ, lại có thể đoán được bảy tám phần, tất nhiên cũng không có hứng thú nghe.

Hơn nữa, vẻ mặt Alger rất muốn nói.

Bạch Tiểu Thăng lại càng không thể cho hắn được như ý nguyện.

- Tôi còn chưa nói mà!

Alger quả nhiên khó chịu, nhíu mày nói.

Người Trung Quốc này đúng là không nể mặt hắn!

Trước đây là vậy, bây giờ vẫn vậy!

Alger chỉ cảm thấy cơn giận của mình dâng trào, uất ức không chịu được.

- Anh nói hay không cũng vậy thôi. Tôi, không có, hứng, thú!

Bạch Tiểu Thăng nói rõ từng từ từng câu cho hắn biết.

Sau đó, anh còn cười nói:

- Anh nói nói mau chóng rời khỏi đây, tại sao tôi phải rời đi chứ? Còn lại phải mau chóng nữa? Chỗ này tốt, ở thoải mái, đầu bếp lớn của nhà hàng làm món ăn ngon, có một phòng tập gym, còn có thể chơi trò chơi. Anh không biết tôi thoải mái tới mức nào đâu. Cảm ơn các người đã chăm sóc như vậy. Anh không biết từ khi tôi làm người dẫn đầu đoàn thương nghiệp tới nay đã mệt thế nào đâu, mấy ngày qua vừa vặn được nghỉ ngơi một chút. Lại nói tiếp, tôi phải đặc biệt cảm ơn anh mới phải!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm mí mắt của Alger giật mạnh, huyết áp tăng lên không ngừng.

- Bạch Tiểu Thăng... Ngài Bạch, ngài có biết ngài đang đối mặt với cái gì không? Danh tiếng của ngài, địa vị của ngài đều sẽ bởi vậy mà bị tổn thất, vậy mà ngài cũng không quan tâm sao?

Alger thở hổn hển, lớn tiếng quát hỏi:

- Ngài có tin không, chỉ mấy ngày nữa thôi là ngài liền tiêu đời!

- Tôi không tin.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Alger và hoàn toàn nghiêm túc nói cho hắn biết ba chữ này.

- Ngài thật đúng là không biết sống chết, tiếp theo ngài sẽ đối mặt với cái gì, ngài căn bản hoàn toàn không biết gì cả, đến lúc đó ngài có hối hận thì cũng đã muộn rồi! Tôi cho ngài biết, ngài đừng xem lời tôi nói là lời nói đùa!

Alger không còn kiên nhẫn lớn tiếng nói.

Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình tĩnh nhìn hắn.

Alger lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm giác mình quả thật giống như tận tình khuyên bảo khuyên người ta hướng thiện, người ta còn xem "lòng tốt" của hắn như cứt chó.

Người luống cuống không phải là Bạch Tiểu Thăng mà là hắn, hắn trước mắt ở Bạch Tiểu Thăng rõ ràng giống như một con khỉ bị ép cho nóng nảy rồi.

Một cơn giận dữ và xấu hổ như muốn từ trong cơ thể của Alger xông ra.

- Ngài Alger, không có chuyện gì nữa, mong ngài hãy trở về đi.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng chợt lạnh, ánh mắt lóe lên sự sắc bén:

- Ngài nghĩ rằng tôi sẽ phải đối mặt với cục diện tệ hại, nhưng tiếp theo ai tệ hơn thì còn chưa biết đâu!

Nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, không hiểu sao Alger chợt cảm giác ớn lạnh.

Người Trung Quốc này ở trong tình cảnh như thế, trái lại còn làm cho người ta cảm thấy bất an.

- OK!

Alger đứng lên, nhất thời tức giận còn đá văng cái ghế kia ra:

- Đã không nói chuyện được nữa rồi, tốt lắm, được, quá tốt! Ngài Bạch Tiểu Thăng, chúng ta lại chờ xem!

Alger tức giận thở hổn hển, cũng không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, hắn vội vàng rời đi.

Về phần những lời thao thao bất tuyệt mà hắn chuẩn bị để "khuyên bảo" Bạch Tiểu Thăng đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây, không biết tung tích rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Alger chật vật rời đi, nhìn cánh cửa kia "rầm" một tiếng khép lại thì cười lạnh, lộ ra sự khinh thường.

- Nếu tôi đoán không sai, bây giờ đã đến lúc viện quân của tôi ra sân rồi.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm:

- Đúng là đáng tiếc, lần này không thể do tôi tới điều động tài nguyên để phá cục diện. Nhưng tôi ngược lại cũng muốn xem thử, lúc này trọng lượng của Bạch Tiểu Thăng tôi rốt cuộc nặng tới mức nào. Tôi không làm gì cả, có thể xông ra khỏi vòng vây hay không!

Bạch Tiểu Thăng nói xong, lại nhặt điều khiển trò chơi bằng tay trên bàn trà lên, trong miệng còn nói lảm nhảm một câu khiến người bên ngoài nghe không hiểu:

- Hồng Liên, không cần cô giúp, đây chỉ là chơi trò chơi mà thôi, tôi nhất định phải tự mình qua cửa ải!

Sau khi ra khỏi nơi ở của Bạch Tiểu Thăng, Alger đúng là càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức. Hắn vội vàng chạy tới chỗ của ngài Mira.

- Tôi nhất định phải nói cho ngài Mira và cậu của tôi biết Bạch Tiểu Thăng kia không tán thưởng!

- Tôi muốn nói, tôi có lòng tốt khuyên bảo hắn trăm nghìn lần nhưng hắn vẫn không chịu nghe, tuyệt đối không phải là tôi không nói gì!

- Nếu hắn muốn chết, vậy chúng ta dứt khoát giúp đỡ hắn đi!

Alger càng nói càng tức, chỉ mong mau chóng chạy về, thương lượng xong kế hoạch làm sao xử chết Bạch Tiểu Thăng này.

Lúc này, ở văn phòng của ngài Mira, cuộc nói chuyện Mira và Wagner đã bị cứng rắn cắt ngang.

Chỉ trong chốc lát như vậy, đã có không dưới mười mấy nhóm người chạy tới đây báo cáo, hai người này cũng có cảm giác áp lực như núi.

Đầu tiên là rất nhiều doanh nghiệp trong tiểu vương quốc Osan liên kết lại phản đối, gọi điện thoại tới phòng hành chính.

Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc phản đối việc người dẫn đầu Bạch Tiểu Thăng gặp phải đãi ngộ bất công, muốn tập thể giải trừ hợp đồng, doanh nghiệp Osan tất nhiên không muốn, tất cả đều tạo áp lực về phía bên này, yêu cầu mau chóng cho ra câu trả lời.

Còn nữa, rất nhiều doanh nghiệp quốc tế ở Osan đều có bối cảnh ở Châu u, Châu Mỹ, bọn họ đều là tập đoàn tài chính lớn nổi tiếng cũng thi nhau gọi điện thoại tới, yêu cầu mau chóng trả lại công bằng cho Bạch Tiểu Thăng.

Từ một giờ trước, những điện thoại này đã bắt đầu gọi tới, sắp làm cho mười chiếc máy riêng bên phòng hành chính phải nổ tung rồi.

Đáng sợ nhất chính là những doanh nghiệp quốc tế đều có trọng lượng rất lớn, nếu như phản ánh đến cấp cao hơn thì thực sự sẽ có áp lực cực lớn đè xuống.

Hết thư ký này tới thư ký khác tới, chỗ bên Mira cũng tiếp không xuể, Wagner lại càng thêm chấn động.

- Bạch Tiểu Thăng này không chỉ là một người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, một giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc thôi sao? Vì sao có nhiều thế lực đều lên tiếng ủng hộ hắn như vậy!

Nhân lúc nghỉ giữa chừng, Mira thật sự không nhịn được, ánh mắt có phần kinh hãi nói với Wagner:

- Trước khi tính gài bẫy hắn, anh rốt cuộc có điều tra rõ ràng xem hắn có bối cảnh gì hay không?

- Cái này... Tôi điều tra thế nào được!

Ánh mắt Wagner cũng bối rối.

Mira còn muốn nổi giận, kết quả điện thoại trên bàn lại đổ chuông.

Có thể trực tiếp gọi điện thoại đến chỗ ông ta đều làm cho tim ông ta đập loạn.

- Đây không phải cũng là người lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng kia chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận