Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2236: Uy lực của dư luận (2)

Tới buổi trưa lão Brown mới nhận được tin tức, khi đó dư luận đã càng lúc càng nghiêm trọng, có vẻ như đã tới tình trạng không thể cứu vãn.

Lão Brown cảm giác đặc biệt chấn động trước những chuyện Bạch Tiểu Thăng gặp phải, ông ta lập tức liên hệ với đám người Đổng Thiên Lộ.

Sau khi biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, lúc này lão Brown an bài truyền thông của tập đoàn do mình quản lý muốn gia nhập vào trong trận gió lốc này, muốn giúp Bạch Tiểu Thăng tiến hành phản kích dư luận.

Nhưng bên này những bài đăng tin, bình luận của ông ta mới được đăng lên một lượt đã nhận được tin tức từ trụ sở chính gwrit ới.

Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chấn Bắc phát ra thông điệp, không cho phép lão Brown bên này tham gia vào phong ba lần này, để tránh tạo ra tổn thất cho sản nghiệp của tập đoàn. Nếu lão Brown không tuân theo mệnh lệnh, sẽ tạm dừng chức vụ.

Mệnh lệnh như vậy do mấy vị phó tổng giám đốc và cả phó tổng giám đốc Ma Căn cùng truyền ra, còn được đại diện chủ tịch hội đồng quản trị đích thân ký tên.

Khi lão Brown nhận được đã vô cùng giật mình.

Lúc này, cho dù ông ta có lòng muốn giúp đỡ cũng bất lực.

Lão Brown rơi vào đường cùng, đành phải bảo doanh nghiệp truyền thông phía dưới ngừng lên tiếng ủng hộ, còn chuyển tin tức cho Đổng Thiên Lộ bên kia.

- Lần này, tôi cũng không có cách nào giúp đỡ được ngài Bạch Tiểu Thăng.

Trong điện thoại, lão Brown nói chuyện này với giọng điệu có chút bất lực.

Lệnh từ cấp bậc cao nhất của tập đoàn làm ông ta không dám làm trái.

- Không sao, lão ngài Brown, đây là tập đoàn của các người quyết định chứ không phải ông không giúp một tay, tôi tin tưởng ngài Bạch Tiểu Thăng sẽ hiểu cho ông.

Đổng Thiên Lộ an ủi.

Chỉ có điều trong lòng Đổng Thiên Lộ có cảm giác mát mát, còn có vài phần bất lực.

Đoàn thương nghiệp của bọn họ cũng đã dùng hết quan hệ của mình, nhưng vẫn không có cách nào cung cấp được giúp đỡ hữu hiệu.

Bên phía Hầu Doãn Thành bị cao tầng Osan thi triển cách thức "kéo dài", trong thời gian ngắn cũng khó có thể nhìn thấy được kết quả.

Khó khăn lắm tập đoàn Chấn Bắc mới giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới lãnh đạo cấp cao bọn họ không ngờ lại lựa chọn "bo bo giữ mình", vứt bỏ Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, mọi người lại giống như trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rơi vào vũng bùn, dần dần chìm xuống mà không có cách nào.

Cục diện này thật sự khiến cho Đổng Thiên Lộ cảm thấy chán nản.

Trong điện thoại, tâm trạng của lão Brown cũng rất kém.

Trên thực tế, bởi vì chuyện của Bạch Tiểu Thăng mà trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc hôm nay đã dâng lên sóng to gió lớn.

Thái độ của lãnh đạo cấp cao ở trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc đối với chuyện này chia làm hai phái.

Hoàn toàn là hai vị phó tổng giám đốc Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên cùng người quản lý chính của Bộ giám sát Ôn Ngôn dẫn đầu, còn có tổng giám đốc sự nghiệp của bộ sự nghiệp ở Châu Á Tưởng Quát, tổng giám đốc sự nghiệp của bộ sự nghiệp Châu u Sách n Tư, bọn họ chủ trương để tập đoàn tham gia giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng.

Mà một phái khác lại là ba vị phó tổng giám đốc ở bên phe của Phó tổng giám đốc Ma Căn, cộng thêm tổng giám đốc sự nghiệp bộ sự nghiệp Bắc Mỹ Caroline và tổng giám đốc sự nghiệp của bộ phận sự nghiệp Nam Mỹ, bộ sự nghiệp Úc, bọn họ lại chủ trương tạm thời cắt đứt quan hệ với Bạch Tiểu Thăng, tránh cho vì cá nhân anh gây ra tổn thất đối với tập đoàn, đồng thời căn cứ vào giải quyết điều tra của bên phía Osan để đưa ra xử lý đối với Bạch Tiểu Thăng.

Hai phái tranh luận từ buổi sáng đến tận trưa, mãi đến khi đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ tham gia, mới có kết quả.

Bạch Tuyên Ngữ lấy lý do suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn, đã đứng ở bên phía phó tổng giám đốc Ma Căn.

Hắn vừa gia nhập, tình hình của tập đoàn đã phân ra cao thấp, cuối cùng thông qua nghị quyết, nghiêm cấm bất kỳ doanh nghiệp nào, bất kỳ cá nhân nào của tập đoàn ra tay giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn chặt đứt sự trợ giúp của tập đoàn đối với Bạch Tiểu Thăng.

Vào giây phút nghị quyết được đưa ra, Ôn Ngôn, Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên đều khó có thể kìm chế được cảm xúc, nhưng cũng không thể làm gì khác được...

Sau khi hội nghị thảo luận chấm dứt, đám người Phó tổng giám đốc Ma Căn tươi cười rời khỏi phòng họp, liên tục khen ngợi đại diện chủ tịch hội đồng quản trị anh minh thần võ.

Lúc lão Brown gọi điện thoại cho Đổng Thiên Lộ, phó tổng giám đốc Ma Căn đang nói chuyện riêng với Caroline ở trong phòng làm việc của mình.

Sau khi đóng kín cửa lại, hai người nói đến chuyện này thì không còn gì phải e ngại nữa.

Dù sao, trước đây bọn họ không biết đã bàn luận bao nhiêu lần rồi.

- Chuyện này tiến triển đến bây giờ đều nhờ vào sắp xếp của cô, còn có cấp dưới xuất sắc kia của cô nữa!

Không có người ngoài ở đây, phó tổng giám đốc Ma Căn hết lời khen ngợi sự án bài trong đó của Caroline.

- Ngài quá khen, phó tổng giám đốc Ma Căn!

Caroline cũng mỉm cười, trong lòng không ngừng khoan khoái đắc ý.

- Nói thế nào đây, chuyện này cũng là nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa! Là ông trời muốn chơi chết Bạch Tiểu Thăng kia, chẳng trách được người khác!

Caroline cười nói.

Cho dù bên kia có Lisa đang âm thầm trợ giúp, nhưng quyết định chủ yếu chính là Bạch Tiểu Thăng, không quan tâm anh đắc tội với lợi ích các phía, hay là nhìn nhầm một số người, theo Caroline thấy, đây đều là anh đang từng bước đi về phía diệt vong!

Phó tổng giám đốc Ma Căn mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén:

- Cho tới nay, Bạch Tiểu Thăng này không chỉ là cái gai trong mắt cái dằm trong thịt của cô mà còn cả của tôi nữa. Lần này, chúng ta cuối cùng đã có cơ hội nhổ hắn ra! Đúng là một chuyện sảng khoái! Lần này, hắn không phải đắc tội một người hoặc một phương, mà là trêu chọc một quốc gia! Bất kể là giới chính trị, kinh doanh hay dân chúng đều đang phẫn nộ về hắn, dưới tình trạng này, tôi thật sự không thấy hắn còn có cơ hội nào có thể đảo ngược tình thế nữa!

Càng khỏi phải nói Bạch Tiểu Thăng ở bên kia chỉ có một thân một mình không ai giúp đỡ, ngay cả người giúp đỡ và tài nguyên đều không có.

- Ngay cả lãnh đạo cấp cao đoàn thương nghiệp của bọn họ cũng bị cao tầng Osan kéo dài thời gian. Lúc này, Bạch Tiểu Thăng kia chết chắc, không ai cứu hắn được!

Caroline cũng cười nói:

- Bất kỳ thực lực nào trong giới kinh doanh muốn giúp hắn, cũng sẽ e ngại dư luận, e ngại lợi ích của hai giới chính trị, kinh doanh trong Osan mà buông tha!

Phó tổng giám đốc Ma Căn mỉm cười gật đầu, còn đứng dậy đến trước tủ rượu, chọn một chai rượu đắt tiền nhất, lấy ra hai ly thủy tinh giơ lên với Caroline và ra hiệu:

- Vậy chúng ta lại cầu chúc cho tên Bạch Tiểu Thăng đáng ghét kia tiêu đời!

Caroline mỉm cười gật đầu:

- Tôi thấy vẫn nên chúc hắn xuống địa ngục mới tốt!

Phó tổng giám đốc Ma Căn mỉm cười rót rượu.

Hai vị này đang ăn mừng sớm.

Tới buổi tối, dư luận của Osan đã đạt tới mức cao nhất, tất cả những người trong giới kinh doanh đều dùng Bạch Tiểu Thăng dùng ngòi bút làm vũ khí, ngay cả đầu đường cuối ngõ cũng đang bàn luận, chửi rủa.

Loại cục diện này tất nhiên làm cho Mira, Wagner rất vui mừng.

Hai người cố kìm chế kích động suốt một đêm, đến sáng hôm sau, bọn họ vẫn không nhận được áp lực từ phía cấp trên, không có nhân vật lớn nào đó gọi điện thoại tới lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng nữa, hai người xem như đã hoàn toàn yên tâm.

Theo bọn họ thấy, chuyện đến lúc này thì kết cục đã định - Bạch Tiểu Thăng đã thành người cô đơn! Anh tiêu đời!

Mira và Wagner không kịp ăn sáng đã kích động cùng đi tới chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng.

Từ sáng sớm hôm qua đến sáng sớm hôm nay, bọn họ trước sau bảo người nói cho Bạch Tiểu Thăng biết tình hình tiến triển, đồng thời cho phép Bạch Tiểu Thăng liên hệ với đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, để cho anh duy trì tin tức thông suốt.

Bọn họ làm như vậy là để cho Bạch Tiểu Thăng cảm nhận được tình hình đang chuyển biến xấu, làm cho tâm lý của anh hoàn toàn suy sụp.

Sáng sớm, Mira và Wagner muốn đi mở mang kiến thức, xem thử tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng lúc này.

Hai người muốn nói chuyện cho anh biết cục diện trước mắt sẽ kết thúc thế nào.

Hai người đều tràn đầy lòng tin, cảm thấy Bạch Tiểu Thăng sẽ suy sụp, sẽ đồng ý với tất cả yêu cầu của bọn họ.

Nhưng đợi đến khi thật sự gặp Bạch Tiểu Thăng, hai người đều cảm thấy bất ngờ.

Bạch Tiểu Thăng làm gì có dấu hiệu suy sụp nào, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

- Hai vị tới rồi.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí chủ động chào hỏi bọn họ.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, tâm lý của ngài tốt thật đấy.

Mira không nhịn được cười châm chọc.

- Ngài Bạch, ngài đã nghĩ xong, muốn cùng chúng tôi giải quyết chuyện này thế nào chưa?

Wagner cũng cười nói.

Đối mặt với thái độ như vậy của hai người, Bạch Tiểu Thăng lại lắc đầu:

- Con người tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều đầu sắt, đến chết vẫn không nhận thua. Các người đối phó tôi như vậy, tôi không lấy lễ tương tự để trả lại thì không muốn kết thúc!

Khi Bạch Tiểu Thăng nói lời này, tròng mắt giống như mắt chó sói.

Anh đương nhiên rất tức giận!

Anh thức suốt một đêm suy nghĩ về thủ đoạn phản kích!

Nếu đối phương nhất định muốn gây ra gió tanh mưa máu, vậy anh lại quậy đến long trời lở đất!

Thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng như vậy, không hiểu sao hai người Mira và Wagner chợt thấy ớn lạnh.

Trong lúc hai người còn muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng tính thế nào, còn có thể làm gì nữa, bọn họ chợt nghe được có tiếng gõ cửa dồn dập.

Sau đó một cấp dưới thò đầu vào, giọng điệu sốt ruột nói:

- Ngài Mira, ngài Wagner, có người muốn gặp các người!

- Cậu sao vậy, không thấy chúng tôi đang bận sao?

Mira nhíu mày quát.

Bất chợt, ông ta nghĩ, nếu người đến không phải là nhân vật quan trọng, cấp dưới sẽ không sơ suất như vậy, ông ta lại nói thêm một câu:

- Đó là ai vậy, người rất quan trọng sao?

Wagner cũng nhìn về phía người cấp dưới kia.

Trong ánh mắt của người kia mơ hồ có một chút sợ hãi, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói:

- Người kia... là người hai ngài không thể không gặp được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận