Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 224: Tôi đã trở về!



Lúc Bạch Tiểu Thăng về đến nhà, hai vợ chồng Bạch Minh Hành cũng vừa trở về không lâu.

Mọi người, cơ hồ là trước sau bước chân vào cửa.

Nhìn con trai, mẹ của Bạch Tiểu Thăng Lý Thu Vân đặc biệt vui mừng, cha của hắn Bạch Minh Hành vẻ mặt cũng tươi cười.

Bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, cho con trai làm tiệc tẩy trần.

Bạch Tiểu Thăng vừa về đến, Lý Thu Vân không nói hai câu, liền lập tức xuống bếp, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã bày cả bàn.

Làm xong đồ ăn, Lý Thu Vân nói hai người ăn trước, nàng trực tiếp chuẩn bị một phần, muốn đưa qua cho bà nội của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn đi, bị Lý Thu Vân cản lại

- Ăn đi, ăn xong rồi đi qua, mẹ cùng với bà có chuyện muốn nói.

Bạch Minh Hành cũng nói như thế, còn lấy rượu vàng ra, muốn cùng con trai uống hai chén.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể đồng ý.

- Tiểu tử, con hơn một năm nay đều không trở về nhà, ở bên ngoài làm ăn cũng không tệ?

Nhấp một ngụm rượu, Bạch Minh Hành cười hỏi.

Những năm qua, Bạch Tiểu Thăng mỗi lần trở về, đều tốt khoe xấu che, nhưng rõ ràng bộ dạng tiều tụy gầy gò đều không thể che giấu được.

Có đôi khi cha mẹ không nói, không có nghĩa là họ không biết rõ.

Khi Bạch Tiểu Thăng còn bé Bạch Minh Hành vô cùng nghiêm khắc, nhưng khi con cái trưởng thành, ngược lại không quá nghiêm khắc nữa, với tiền đồ của con cái giống như trước, chỉ cần con vui vẻ, hài lòng là được rồi.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng trở lại. Bạch Minh Hành cảm thấy được, con trai có sự khác biệt!

Đứa nhỏ này nhìn trắng, mập, với lại khóe mắt đuôi lông mày lộ ra sự tự tin ổn trọng, để Bạch Minh Hành lạ lẫm lại mừng rỡ.

Ai làm cha mẹ, không hy vọng con cái tốt hơn đâu!

- Cũng không tệ lắm, lần này trở về con không đi nữa, muốn ở tại Trung Kinh phát triển.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Là do công ty sắp xếp sao?

Bạch Minh Hành hỏi

- Không, con từ chức.

Bạch Tiểu Thăng nói hời hợt.

Bạch Minh Hành nhìn chằm chằm con của ông ấy một chút.

Đứa nhỏ Bạch Tiểu Thăng này, từ nhỏ đã bướng bỉnh, với lại lòng tự trọng rất mạnh.

Những năm này không trở về nhà, cũng vì nguyên nhân này.

Hiện nay, nó đã có thể thản nhiên nói ra hai từ ‘từ chức’, rõ ràng là nó đã có đủ vốn để kiêu ngạo, có lẽ là kiếm được tiền, nên muốn trở về Trung Kinh phát triển.

Thẳng thắn mà nói, Trung Kinh xác thực so với Thiên Nam có tiềm lực hơn nhiều.

- Tốt, về là tốt!

Bạch Minh Hành cười to nói.

- Cha ủng hộ con. Đúng rồi, ngày mai các con. . .

Lý Thu Vân cầm theo hộp cơm, đang muốn ra cửa, lúc này tằng hắng một cái, đẩy chồng một cái, giận dỗi nói.

- Con mới vừa ngồi xe buýt đường dài trở về a, anh liền không thể để con nghỉ một chút? !

Bạch Minh Hành khẽ giật mình, cũng cười gật gật đầu.

- Đúng vậy a, đúng vậy a. Đến, con trai chúng ta cạn thêm chén nữa!

- Dạ!

Bạch Tiểu Thăng nâng chén, cùng cha đụng một cái.

Chắc chắn trong lòng ba đang có chuyện gì đó!

Bạch Tiểu Thăng thầm nói, lại không hỏi thêm nữa.

Kết quả, theo sự hiếu kỳ của hắn giọng nói của Hồng Liên lập tức vang lên.

- Hệ thống công năng phụ trợ thứ ba mở ra, hệ thống phân tích vẻ mặt sơ cấp, khởi động.

- Bộ mặt hành vi dấu hiệu, hệ thống bắt đầu sử dụng, phân tích bên trong. . .

- Ngôn ngữ tay chân, hệ thống dấu hiệu khởi động, phân tích bên trong. . .

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng quát cho Hồng Liên nhưng lại, phân tích liền bị đình chỉ.

Ba có việc, hiện tại không muốn nói, tất nhiên có lý do.

Bạch Tiểu Thăng muốn biết rõ, tự nhiên sẽ trực tiếp hỏi, không cần dùng hệ thống cung cấp công năng phụ trợ, để phân tích cha ruột của mình.

Bạch Tiểu Thăng thăng là ở cấp phó tổng quản lý, nhận được hệ thống phụ trợ này.

Thật ra, cái phụ trợ này vẫn còn ở giai đoạn “sơ cấp”, là thông qua quan sát mục tiêu biểu hiện vẻ mặt, cử chỉ thần thái, phân tích phán đoán đối phương phải chăng nói dối, phân tích ra những gì đối phương tận lực che giấu, làm rõ thứ đối phương thực sự quan tâm.

Cái công năng phụ trợ này, có thể theo Bạch Tiểu Thăng thăng cấp mà thăng cấp.

Cổ nhân nói "Nghe lời đoán ý", các lãnh đạo hiện đại khao khát nhìn rõ lòng người.

Cái công năng phụ trợ này, là căn cứ vào điều này mà ra đời.

Bởi vì nó thuộc về "Tiến hóa hình", Hồng Liên cố ý tiết lộ thêm một chút tin tức.

Cái công năng phụ trợ này thăng cấp đến cấp độ cao nhất, thậm chí có thể đo lường tính toán độ trung thành của đối phương đối với mình, càng đáng sợ hơn là, có thể giải tích đối phương đang suy nghĩ gì.

Như là, Độc Tâm Thuật!

Bất quá, để tới cấp bậc kia, cần phải có chức vị rất cao.

Bạch Tiểu Thăng bồi cha ăn cơm xong, mẹ cũng quay về rồi.

Một nhà ba người trò chuyện trong chốc lát, Bạch Tiểu Thăng liền xách đồ lên, đi gặp bà của cậu ta.

Giờ phút này, Lý Phượng Quan cũng ăn xong bữa cơm, còn đang chăm sóc mười mấy bồn hoa mình trồng.

Ở bên người nàng, có một cô cái dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, là con gái của bác cả Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nhiên.

- Bà à, con nghe nói chuyện của Song Lôi, người đừng quá nóng nảy, ngày mai Anh Bạch Phỉ liền trở lại, anh ấy hiện nay là quản lí chi nhánh của công ty lớn nhất Trung Kinh, là người làm ăn tốt nhất trong đám người trẻ tuổi chúng con, con nghe nói lương một năm đều là 200 ngàn, có anh ấy hỗ trợ, chúng ta lại thêm chút, chắc không có vấn đề gì đâu.

Bạch Nhiên nói xong, trên mặt nhịn không được toát ra vẻ khâm phục.

Bạch Phỉ.

Lý Phượng Quan động tác dừng lại, ngắm nghía bồn hoa, nhịn không được khe khẽ thở dài.

Xác thực, đứa bé của lão Tam,, là đứa xuất sắc nhất trong đám trẻ, ăn sung mặc sướng.

Có thể đứa nhỏ này cũng giống lão Tam, đều yêu tính toán, thậm chí đỗi với thân nhân của mình cũng sẽ nói điều kiện. Có đôi khi hiệu quả và lợi ích, để cho người ta cảm giác đến đáng sợ.

Hồi tưởng những cháu trai, cháu gái của mình, Lý Phượng Quan cũng là một phen cảm khái.

Có tính tình theo cha mẹ, tỉ như Bạch Tiểu Thăng, theo con thứ hai Bạch Minh Hành, ngay thẳng, lòng hiệp nghĩa.

Có không theo cha mẹ, tỉ như Bạch Nhiên trước mắt, lão đại keo kiệt như vậy, Bạch Nhiên lại tương phản.

Còn có "Trò giỏi hơn thầy" —— Bạch Phỉ!

Đứa cháu trai lớn này nếu không chiếm được tiện nghi, liền cảm thấy bản thân phải chịu thua thiệt.

Bạch Nhiên lâu không ở nhà, chỉ biết anh họ mình làm ăn thật tốt, lại không biết rõ ánh mắt hắn trục lợi, đến tận lục thân cũng không nhận.

Lý Phượng Quan nhịn không được cười khổ, cầm cây kéo nhỏ cắt những nhánh dây leo vụn vặt.

Một đại gia đình như thế, bà một người chống đỡ nhiều năm như vậy.

Bây giờ từng người đều cứng cáp rồi, mà bà cũng khó mà chống đỡ được nữa.

Ngày mai muốn quyên tiền, bà nói một câu, chỉ sợ đều không dễ dàng.

Lý Phượng Quan trong lòng có việc, cây kéo nhỏ mấy lần đều cắt sai nhánh hoa, lại không hề hay biết.

Bạch Nhiên lại nhịn không được nói chuyện của Bạch Phỉ: một đường ra sức làm như thế nào, làm sao đem từng đối thủ cạnh tranh vượt qua, cuối cùng thành đỉnh cấp quản lý của công ty.

Lý Phượng Quan nhìn Bạch Nhiên một chút.

Nha đầu này, trời sinh là người của sự nghiệp, chỉ sùng bái những người có sự nghiệp thôi.

Những chuyện của Bạch Phỉ trong miệng nàng, hầu như đều là thím ba nàng nói ra ngoài.

Quang huy vô cùng, dũng mãnh phi thường.

Lý Phượng Quan trước kia nghe thật cao hứng, nhưng nghe nhiều, cũng không còn cảm giác nữa.

- Bà nội.

Bỗng nhiên có một tiếng gọi, cửa đang khép hờ bị đẩy ra.

Bạch Tiểu Thăng tay mang theo đồ, vẻ mặt tươi cười đi tới, nhìn Bạch Nhiên cũng ở đây, lúc này cúi đầu chào, lễ phép cười một tiếng

- Chị Bạch Nhiên.

- Tiểu Thăng, trở về rồi sao.

Bạch Nhiên khẽ giật mình, rất tùy ý gật đầu một cái.

Lý Phượng Quan lại buông cây kéo xuống, mừng rỡ nghênh đón.

- Ngươi đứa nhỏ này, lâu rồi không về nhà, lần này cuối cùng củng chịu trở về!

Lão nhân gia ánh mắt cưng chiều, để trong lòng Bạch Tiểu Thăng có cảm giác thật ấm áp.

Bạch Nhiên ánh mắt bình thản dò xét Bạch Tiểu Thăng.

- Người em họ này của mình, xem ra ở bên ngoài làm ăn rất bình thường a!

Bạch Tiểu Thăng mặc bộ quần áo giặt đến muốn trắng bệch, để Bạch Nhiên sinh mấy phần thương hại.

- Không so được anh Bạch Phỉ lương một năm 200 ngàn, so với mình lương tháng chỉ có 10 ngàn chắc cũng không thể so được a!!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận