Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2243: Lòng khoan dung của con người (1)

Bạch Tiểu Thăng bị nhốt ở Osan mấy ngày này, nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch, nhà họ La, nhà họ Tần và mấy gia tộc Hoa kiều lớn đều vất vả phối hợp với nhau, cùng lên tiếng ủng hộ Bạch Tiểu Thăng.

Trong đó, thái độ của nhà họ Ngụy là kiên quyết nhất, mức độ lực hành động lớn nhất.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng thật sự bị cuốn vào trong phong ba của truyền thông Osan, đối mặt với tai họa bị hủy diệt, nhà họ Ngụy sẵn sàng trả giá đắt để giúp đỡ anh thoát khỏi sự vây khốn.

Từ điểm đó có thể thấy, nhà họ Ngụy quả thật đã xem Bạch Tiểu Thăng như người trong nhà.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng biết được đã rất cảm động.

Lúc này, Ngụy Thiên Hà gọi điện thoại tới, chắc là biết anh đã giải bỏ được nghi ngờ.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại, thật ra có chút tự trách, đáng lẽ anh phải gọi điện thoại cho ông cụ trước để báo bình an mới đúng.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, phía bên kia truyền tới một giọng nói đầy tinh thần, không hề có vẻ gì tang thương.

- Tiểu Thăng, đã giải quyết xong rồi à?

Câu nói đơn giản lại bao hàm sự quan tâm vô tận.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nóng lên, mỉm cười nói:

- Đều giải quyết xong rồi, ông Ngụy.

- Vậy là tốt rồi, tốt!

Ngụy Thiên Hà cười sang sảng nói:

- Thật ra ông đã xem tin tức biết được chuyện của cháu rồi, ông nghĩ chắc cháu còn phải thực hiện vài trình tự nào đó, có thể sẽ không tiện nghe điện thoại, cho nên vẫn chưa gọi cho cháu.

- Không, không, đáng lẽ cháu phải gọi điện thoại cho ngài!

Bạch Tiểu Thăng vội hỏi:

- Cũng tại cháu! Có một bạn kéo tôi lại ôn chuyện nên quên mất thời gian, bây giờ tôi vẫn còn chưa trở lại chỗ ở của đoàn thương nghiệp đâu.

Bạch Tiểu Thăng thành khẩn nói xin lỗi, Ngụy Thiên Hà thật ra cũng không để ý, mỉm cười nói:

- Người có thể làm cho cháu thậm chí không kịp trở về đoàn thương nghiệp, chứng tỏ người bạn kia của ngươi có thân phận không bình thường. Trên tin tức có nhắc tới, chắc là con trai đại tù trưởng tối cao Osan kia, tên gì nhỉ - Awakwalakra.

- Là cậu ấy.

Bạch Tiểu Thăng thừa nhận nói.

Ngụy Thiên Hà mỉm cười nói:

- Vậy cháu tất nhiên không rảnh để ý tới chuyện khác rồi. Thằng nhóc, ông phải nói là cháu rất may mắn đấy. Cháu có ơn với đại tù trưởng tối cao Osan, ông nghĩ hẳn sau này cháu ở Osan sẽ không có bất cứ phiền phức gì nữa!

Có thể nói điều này hoàn toàn không khoa trương, chỉ cần sau này Bạch Tiểu Thăng không làm ra chuyện tội ác tày trời gây tổn hại cho Osan, vậy anh chính là vị khách cao quý ở Osan.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói vài câu khiêm tốn.

Sau khi nói chuyện này xong, Ngụy Thiên Hà lại nói:

- Vừa rồi, lão già Dương Quân Lạc kia gọi điện thoại cho ông.

Bạch Tiểu Thăng xem như đã sớm đoán được, liền nói ngay:

- Là chuyện liên quan tới Dương Tiếu Vân.

Ngụy Thiên Hà cười sang sảng nói:

- Không sai, đúng là có liên quan tới cậu ta.

Ngụy Thiên Hà lại nói:

- Lão già Dương Quân Lạc kia thật ra rất thẳng thắn, ông ta nói với ông là Dương Tiếu Vân con của ông ta có chút mâu thuẫn trên phương diện làm ăn, cho nên trong lòng căm hận mới liên kết với người ngoài, nói đồ cậu ta tặng cháu thành hối lộ thương nghiệp, hại cháu bị oan không cách nào biện bạch được. Sau khi ông ta biết được đã vô cùng tức giận, lập tức liên hệ với phía Trung Quốc để phản ánh chuyện này, đồng thời tạm dừng tất cả chức vụ của Dương Tiếu Vân. Ông ta nói cái gì, vốn còn muốn đi làm chứng cho cháu.

- Vậy cháu thật sự phải cảm ơn ông cụ Dương rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Hừ, lão già kia à, nói vậy cũng không hoàn toàn là sự thật đâu, nửa thật nửa giả thôi.

Ngụy Thiên Hà hừ một tiếng.

Ngụy Thiên Hà mở miệng là gọi lão già kia, xem ra ông cũng rất tức giận Dương Quân Lạc.

- Nghe nói, Dương Tiếu Vân đã bị ban ngành Osan có liên quan dẫn đi, tình nghi mưu hại người dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, còn là ân nhân con trai của đại tù trưởng tối cao, chắc hẳn sẽ bị xử phạt nặng, bị giam mấy năm cũng là nhẹ! Lúc này Dương Quân Lạc vì con trai của ông ta mới nhờ ông giúp đỡ, bảo ông xin cháu tha cho Dương Tiếu Vân.

Ngụy Thiên Hà nói:

- Tiểu Thăng, cháu xem chuyện này, cháu muốn làm thế nào?

Ngụy Thiên Hà đã lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên phải nói:

- Nếu không phải vì cuộc điện thoại này của ông, cho dù cháu không xin bên Osan xử phạt nặng Dương Tiếu Vân, cũng tuyệt đối không thèm để ý tới yêu cầu của nhà họ Dương.

Bạch Tiểu Thăng chuyển đề tài:

- Nhưng ngài đã nói một câu, cháu bằng lòng nói giúp cho Dương Tiếu Vân vài câu.

Bạch Tiểu Thăng nói đến đây, trong lòng đã nói thầm: Ông cụ, cho dù ngài không điện thoại tới, cháu cũng sẽ cho nhà họ Dương vài phần thể diện, tối thiểu cũng đổi lại ít lợi ích cho đám người Đổng Thiên Lộ, chỉ có điều tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Dương Tiếu Vân, để cho ông ta chịu chút khổ sở, cho nhà họ Dương một bài học lâu dài mới được!

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Ngụy Thiên Hà hình như rất hưởng thụ.

- Đứa bé ngoan, ông biết trong chuyện này cháu đã bị oan ức.

Trong điện thoại, Ngụy Thiên Hà nói:

- Nói thật, ông cũng chán lão già Dương Quân Lạc kia, không thích gặp hai đứa con trai của ông ta. Nhưng tóm lại... ông và lão già kia đã có quan hệ mấy chục năm, thật sự không thể không nể mặt, không để ý tới lời cầu xin của ông ta. Đương nhiên trong chuyện này cũng không thể để nhà chúng ta phải chịu thiệt được! Ông đã nói với lão già nhà họ Dương kia, ông nói giúp ông ta là một chuyện, ông ta vẫn phải thuyết phục cháu! Cho nên, cháu có thể ra giá với nhà họ Dương, đừng quá khách sáo!

Ngụy Thiên Hà đã nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên bảo vâng.

- Chỉ có điều, ông Ngụy...

Nói xong chuyện chính, Bạch Tiểu Thăng chợt đổi giọng, có phần mặt dày nói:

- Ngài nói một câu, ân oán của thằng nhóc cháu tiêu tan hết, nhưng cháu đúng là đã chịu uất ức. Cháu cũng biết lần này nhà họ Ngụy chúng ta rất tốt với cháu, cháu cũng ghi nhớ trong lòng. Nhưng ngài không phải nên cho thêm chút khích lệ, an ủi trái tim nhỏ bỏ bị tổn thương của cháu sao...

Ngụy Thiên Hà là nhân vật thế nào, Bạch Tiểu Thăng vừa nói với giọng điệu như vậy, ông đã có suy đoán, lập tức cười mắng:

- Có phải thằng nhóc nhà cháu đã sớm có ý này, muốn úp úp mở mở với lão già đây, sau đó đổi lấy miễn giảm một ít nhiệm kỳ làm gia chủ của Tuyết Liên đúng không?

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì:

- Ngài đúng là sáng suốt, ông cụ tính toán như thần, thần tiên sống, Gia Cát tái thế...

- Được, được rồi, cháu bớt nịnh bợ đi!

Ngụy Thiên Hà giả vờ tức giận cười mắng:

- Kinh doanh cũng làm được tới trên đầu ông rồi, cháu giỏi lắm! Được rồi, ai bảo ông đã mở miệng với cháu chứ. Cháu quả thật cũng không dễ dàng gì. Cứ như vậy, ông sẽ giảm bớt cho cháu năm năm nhiệm kỳ làm gia chủ của Tuyết Liên.

Ngụy Thiên Hà mở miệng chính là giảm bớt năm năm nhiệm kỳ gia chủ của Ngụy Tuyết Liên, đây là sự thật đau lòng đứa cháu gái và cháu rể tương lai này.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng vui mừng muốn nở hoa, ngoài miệng lại cười đùa nói:

- Mới năm năm, bằng không lại thêm hai năm nữa đi.

- Thằng nhóc, cháu đừng có mà không biết đủ!

Ngụy Thiên Hà cười mắng:

- Được rồi, chuyện nên nói đã nói rồi, ông phải ngủ một lát đã, cúp máy, cúp máy đây.

Bạch Tiểu Thăng lập tức chân thành nói:

- Ông Ngụy, cố gắng nghỉ ngơi đi.

Điện thoại vừa cúp, khóe miệng Bạch Tiểu Thăng cong lên. Anh cảm giác khoan khoái nhất trong mấy ngày qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận