Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2245: Đại tù trưởng tối cao (1)

Dương Quân Lạc đi rồi, Bạch Tiểu Thăng nói giao hẹn của mình với ông ta cho mọi người trong đoàn thương nghiệp được biết. Lúc biết Bạch Tiểu Thăng kiếm được nhiều lợi ích hơn cho mọi người, còn không tiếc vì vậy mà tha thứ cho những việc nhà họ Dương đã làm, mọi người đều vô cùng cảm động.

Bạch Tiểu Thăng nói với mấy người bạn trong đó, buổi tối anh sẽ đi tới trong nhà của đại tù trưởng tối cao làm khách, hi vọng mượn trước vài món quà đã phân ra trước đó để dùng.

Những người này không hề chậm trễ, không chỉ lấy ra đồ vật do nhà họ Dương đưa tới, còn chủ động lấy ra vài thứ mình mang theo bên người, đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Những miếng ngọc khắc tinh tế, những bức tượng gỗ, những đồ trang trí nhỏ bằng sứ, bảng chữ mẫu, bản chép tay, không có vật nào mà không đẹp, tinh tế lại tao nhã.

Bạch Tiểu Thăng mới đầu còn từ chối, nhưng không chống lại sự nhiệt tình của mọi người, chỉ có thể chọn một vài thứ.

Mọi người đều cảm thấy đây là một vinh dự nếu có thể tặng đồ đại tù trưởng tối cao Osan.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng đạt đến trình độ như vậy, bọn họ thấy mình tất nhiên không thể keo kiệt được.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhiều lần cảm ơn bọn họ.

Chờ nói chuyện với mọi người xong, Bạch Tiểu Thăng "thu hoạch phong phú" trở về phòng, lại gọi điện cảm ơn những người thân và bạn bè đã ra sức, báo bình an với từng người.

Những lời cảm ơn chỉ là sự biểu đạt đầu tiên, Bạch Tiểu Thăng còn có thể nhớ kỹ trong lòng, muốn sau này tìm cơ hội để báo đáp.

Đối nhân xử thế chính là muốn nhận ơn báo tốt, mới có thể kết giao rộng rãi khắp bốn biển như vậy.

...

Buổi tối, Bạch Tiểu Thăng nhận được cuộc điện thoại của Trần Phi Tù, cậu ta nói là xe sẽ tới đón bọn họ sau một giờ nữa.

Bạch Tiểu Thăng bỏ điện thoại xuống và chuyển lời cho hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, bảo bọn họ thay quần áo, chuẩn bị một chút.

Khi màn đêm buông xuống, những đèn rực rỡ vừa lên, người được Trần Phi Tù phái đến đón đám người Bạch Tiểu Thăng đã tới.

Sau khi những người này gặp mặt liền vô cùng cung kính, giúp đỡ ba người Bạch Tiểu Thăng mang quà, vây quanh bọn họ đi xuống tầng.

Dưới tầng có một chiếc xe đang đậu, thiệt nhìn có phong cách cổ điện nặng nề. Trước và sau chiếc xe còn có mấy người ngồi trên chiếc xe một màu đen rất ngầu.

Chỉ là nghĩ sự phô trương này đến từ đại tù trưởng tối cao thì mọi người cũng thấy bình thường lại.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng biết, trận thế này không mấy tầm thường.

Bởi vì Hồng Liên đã từng quét hình, đồng thời "phổ cập khoa học" cho anh.

Chỉ riêng một chiếc xe chống đạn này có tiền cũng không mua được, còn được chế tạo riêng theo phong cách cổ điển, đắt hơn gấp mười chiếc xe thể thao cộng lại. Khi đi trên đường, tính an toàn của nó quả thật có thể so sánh được với xe tăng.

Lại nói tới mấy người lái xe mô tô này, mỗi chiếc xe mô tô này đều có giá trị cao hơn một chiếc xe ô tô cao cấp, hai bên có trang bị vũ khí, toàn thân bọn họ mặc áo chống đạn, đầu đội mũ bảo hiểm Kevlar đen, không chỉ rất ngầu mà bao gồm nhiều mặt thực chiến. Trên ngực bọn họ đeo huy hiệu, cũng đủ để cho những người quyền quý có kiến thức đều phải kính nể, e sợ mà né tránh.

Trong cả Osan, người có thể được hưởng sự phô trương này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bạch Tiểu Thăng sợ rằng là người duy nhất trong giới kinh doanh được hưởng.

Có thể bởi vì Bạch Tiểu Thăng đã cứu Trần Phi Tù, người con trai yêu quý nhất của ngài đại tù trưởng tối cao, đại tù trưởng tối cao tương lai, mới có thể nhận được ưu đãi như vậy.

Nói tóm lại, ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi trên chiếc xe này cảm giác không gian bên trong đúng là rộng rãi, thoải mái, vừa đóng cửa thì âm nhạc du dương vang vọng xung quanh, so với bên ngoài thì quả thật đã biến thành hai thế giới khác nhau rồi.

Đoàn xe xuất phát rời khỏi đây.

Thật ra chỗ ở của đại tù trưởng tối cao Osan không ở thành phố này, phải đi hơn một giờ mới có thể đến nơi.

Đoàn xe ra khỏi thành phố Auckland và bắt đầu tăng tốc, một đường thông suốt. Dọc đường, bọn họ có gặp mấy trạm kiểm soát nhưng hẳn đều đã đánh tiếng trước nên được chủ động cho đi.

Cứ như vậy, sau hơn một giờ, đoàn xe tiến vào một thành phố khác.

Ở trong xe, Bạch Tiểu Thăng lại xuyên qua cửa tình quan sát tình cảnh bên này. Cả thành phố lấp lánh ánh đèn, sáng như ban ngày, hơn nữa thành phố giống như đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, từng tòa nhà cao tầng tòa này cao hơn tòa kia, không phải là bản thân tòa nhà càng lúc càng cao, mà càng đi sâu vào trong thì các tòa nhà càng cao, lại thay nhau mọc lên từng tầng giống như nấm.

Bạch Tiểu Thăng điều tra tài liệu, biết được thành phố này là xây dựng ở trên một ngọn núi, đỉnh núi chính là chỗ cung điện, cũng là nơi ở của đại tù trưởng tối cao.

Ba người ngồi xe theo con đường cái đi dần lên cao, cho người ta một cảm giác kỳ lạ như đang lao lên bầu trời vậy.

Chẳng bao lâu, Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy chiếc xe dường như đã quay về mặt đất bằng phẳng.

Anh nhìn qua cửa kính xe, có thể thấy được mấy tòa lầu c dưới chân.

Sau nhiều lần như vậy, chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng đến được quảng trường trước cung điện xây dựng ở trên đỉnh núi.

Nơi này sáng ngời không hề có bóng dáng của màn đêm, dưới đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều bóng người đang đứng ở phía trước chào đón. Đứng đầu đám người này chính là Trần Phi Tù đã mặc một bộ trang phục mang đậm phong cách của địa phương.

Chiếc xe dừng lại, đám người Bạch Tiểu Thăng bước xuống xe, Trần Phi Tù mỉm cười tiến lên đón.

Ngoài ra còn có Asgar vẫn đi theo phia sau Trần Phi Tù. Lúc này, người con trai của đại tù trưởng luôn nói năng thận trọng này lại thoáng mỉm cười.

- Bạch Tiểu Thăng, người bạn của tôi, cuối cùng tôi cũng chờ được anh rồi. Chào mừng anh đến thăm nhà tôi!

Trần Phi Tù tiến lên và mỉm cười cho Bạch Tiểu Thăng một cái ôm chặt.

- Tôi rất vinh dự được tới đây.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời.

Sau khi hai người tách ra, Bạch Tiểu Thăng lại mỉm cười bắt tay Asgar, nói:

- Ngài Asgar!

- Chào mừng ngài, ngài Bạch Tiểu Thăng!

Asgar cũng mỉm cười trả lời.

Trần Phi Tù lại dùng lễ nghi của Osan nhiệt tình chào hỏi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh. Asgar cũng theo sau, đối xử rất lịch sự với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, không hề vì thân phận bên ngoài của bọn họ mà có thái độ gì khác biệt.

- Đi thôi, ba tôi đang chờ gặp anh ở bên trong đấy.

Trần Phi Tù mỉm cười mời Bạch Tiểu Thăng đi cùng với mình.

Bạch Tiểu Thăng vui vẻ đồng ý.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mang theo món quà dành cho đại tù trưởng tối cao, đi theo phía sau Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người đi vào trong, đám người hầu xếp thành hai hàng cúi đầu chào vô cùng cung kính với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Chẳng bao lâu, mọi người đã tiến vào trong cung điện sang trọng lại tuyệt đẹp này. Ở đây có phong cách khác hẳn với cung điện ở Châu u, khắp nơi đều mang theo những phong cách đặc sắc của địa phương, làm người ta không nhịn được phải chú ý nhìn lâu.

Trần Phi Tù thấy Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hứng thú thì vừa đi vừa giới thiệu cho anh và hai người Lâm Vi Vi biết những bức hình trên tường có điển cố gì, bức tượng kia có ý nghĩa lịch sử thế nào.

Trần Phi Tù giới thiệu về những đồ quý giá trong nhà, ba người Bạch Tiểu Thăng nghe cũng liên tục gật đầu.

Asgar làm anh trai chỉ mỉm cười đi theo bên cạnh.

Mọi người nhanh chóng đi tới một đại sảnh, chỉ thấy chính giữa đại sảnh có đặt một cái bàn rất lớn rất dài, trên bàn bày hoa tươi, rượu ngon, trái cây, hai bên là những chiếc ghế tinh tế, lưng dựa cao bằng chiều cao của một người.

Không chỉ chỗ dựa lưng cao, độ cao của chiếc ghế cũng không thấp, phải tương đương với một đứa trẻ vậy.

Sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào, không bao lâu lại có người hô to:

- Đại tù trưởng tối cao đến!

Bọn họ nghe có tiếng bước chân từ một hướng vọng tới.

Ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức nhìn sang. Chỉ thấy từ một lối vào khác của đại sảnh có một đám người đi tới, người hầu trong đại sảnh vừa thấy đều hành lễ.

Đi đầu đám người kia là một cụ già ngồi xe lăn, còn có một bà lão đẩy xe lăn.

Người ngồi trên xe lăn là một cụ già người da đen với tóc hoa râm, vẻ mặt bình thản, trước sau luôn thoáng cười, sắc mặt lại có một chút tái nhợt ốm yếu. Trên mặt ông có vẻ hướng nội, ánh mắt bình thản, nói chung nhìn qua không khác với những cụ già bình thường, nhưng tất cả mọi người đều một mực cung kính với ông.

Mà đẩy xe lăn là một bà lão da đen đang cười, màu da tương đối sáng hơn, cho dù đã lớn tuổi nhưng vẫn xứng đáng với bốn chữ ung dung trang nhã, có thể thấy được lúc còn trẻ, bà cũng là nhân vật nghiêng nước nghiêng thành.

Phía sau hai ông bà già còn có một vài nam nữ trẻ tuổi đi theo, nhìn qua dường như là con cái, còn dẫn theo trẻ con.

Đây chính là vợ chồng đại tù trưởng tối cao sao?! Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trần Phi Tù và Asgar đã bước nhanh tới, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng dẫn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh theo sát phía sau.

- Ba.

- Mẹ.

Trần Phi Tù ở bên ngoài tính tình như vậy nhưng khi ở nhà vẫn giữ đúng quy củ, chào hỏi hai cụ già.

Về phần Asgar lại càng cẩn thận hơn, bất kể là lời lẽ hay vẻ mặt, đều tuyệt đối cung kính.

Vợ chồng đại tù trưởng tối cao mỉm cười nhìn hai đứa con trai và gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng tiến lên hành lễ:

- Đại tù trưởng Ogad! Phu nhân Delia! Tôi là Bạch Tiểu Thăng, tôi rất vinh hạnh khi nhận được lời mời của hai ngài!

Đại tù trưởng Ogad ngồi xe lăn mỉm cười quan sát Bạch Tiểu Thăng, nhã nhặn nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, ngài đúng là khách sáo rồi.

Phu nhân Delia cũng cười nói:

- Là chúng tôi nên cảm ơn ngài mới đúng, ngài Bạch Tiểu Thăng, cảm ơn ngài đã cứu Awakwalakra, ngài là khách quý luôn được chúng tôi chào đón!

Bầu không khí khi vừa gặp mặt đã vô cùng hài hòa thân mật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận