Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2248: Bữa tiệc gia đình ở cung điện (2)

Mọi người đang ngồi, có người tò mò chờ mong, có người lại hoài nghi.

Loại y thuật Trung Quốc này chỉ dựa vào hai ngón tay tiếp xúc lại có thể thăm dò được chuyện cần máy móc mới có thể làm được sao? Bọn họ nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá khoa trương, có vẻ không thể tin nổi...

Khoảng một phút, Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần dời ngón tay.

- Thế nào?

Đại tù trưởng Ogad không nhịn được hỏi.

Phu nhân Delia, Asgar, Trần Phi Tù, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cùng tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, chờ anh mở miệng.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng, Hồng Liên đã liệt kê ra rất nhiều tin tức, thậm chí còn đưa ra cho anh các loại phương án giải quyết vấn đề.

- Đại tù trưởng Ogad, tình trạng sức khỏe của ngài cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- A, thật sao?

Đại tù trưởng Ogad cười mà như không cười nói:

- Nhưng tôi lại cảm giác gần đây không được tốt lắm.

Hôm nay, rõ ràng đại tù trưởng Ogad ngồi xe lăn tới, trước đó còn nói mấy ngày nay trong người không thoải mái. Không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn có thể nói tình trạng sức khỏe của ông không tệ.

Mọi người ở đây đều nhìn Bạch Tiểu Thăng với ẩn ý sâu xa, rõ ràng cảm thấy cái gọi là bắt mạch của anh là có tiếng không có miếng.

Bạch Tiểu Thăng dịch sát vào bên cạnh đại tù trưởng Ogad, nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy:

- Ngài bị gan nhiễm mỡ ở mức độ trung bình, tim và phổi có chút vấn đề, trước mắt đang điều trị, còn về phương diện lá lách và thận...

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói mấy câu đã làm cho đại tù trưởng Ogad ngừng cười, trong đôi mắt mơ hồ lộ vẻ kinh ngạc.

Ban đầu, ông có hơi thất vọng về chuyện bắt mạch này.

Lúc này, cảm giác kia đã hoàn toàn biến mất.

Y thuật cổ xưa của Trung Quốc thật sự lợi hại như vậy sao? Không ngờ lại có thể tương đương với dùng máy móc kiểm tra?

Bạch Tiểu Thăng lại khẽ nói:

- Đại tù trưởng, cơ bắp của ngài bị đau là do ảnh hưởng tiêu cực từ một vài trị liệu gây ra, không tính là gì cả. Nhưng vừa rồi tôi phát hiện ra trong cơ thể ngài có một chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn, chắc là một vật không thể quan sát được. Bây giờ nhìn như vẫn tốt, nhưng cần phải nhanh chóng can thiệp, để tránh lâu ngày xảy ra biến cố, ngài vẫn nên đi kiểm tra một chút, vị trí nằm ở...

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nói mấy câu, làm cho nụ cười trên mặt đại tù trưởng Ogad biến mất.

Dù sao, ai nghe được sức khỏe của mình có vấn đề thì làm sao cười nổi nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói xong lại ngồi xuống.

Mọi người ở đây lại thấy Bạch Tiểu Thăng nói thầm với đại tù trưởng Ogad một lúc, vẻ mặt đại tù trưởng lại trở nên khác thường, tất cả đều cảm thấy kỳ lạ.

Không biết người khách Bạch Tiểu Thăng này đã nói gì, chẳng lẽ lại chọc cho đại tù trưởng mất hứng sao?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không khỏi lo lắng.

Phu nhân Delia ở gần, vừa rồi bà cũng theo bản năng dịch sát vào nên có nghe được một vài nội dung, sắc mặt cũng thoáng biến đổi, ánh mắt quan tâm nhìn chồng mình.

Asgar, Trần Phi Tù, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại giống như mọi người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt không hiểu được.

Sau vài giây, Đại tù trưởng Ogad mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng đã khác hẳn.

- Ngài Bạch, y thuật này của ngài đúng là không tầm thường, bản lĩnh bắt này cũng là thần kỹ thần bí mà vĩ đại của phương đông!

Đại tù trưởng Ogad thật lòng khen.

Người bên ngoài không biết Bạch Tiểu Thăng nói gì, tự nhiên lại được đại tù trưởng Ogad đánh giá cao như vậy, chắc hẳn không tầm thường.

Bởi vậy, không ai dám khinh thường Bạch Tiểu Thăng và tài năng về y thuật Trung Quốc của anh nữa.

- Những lời ngài nói với tôi phía sau, tôi đã nhớ kỹ rồi!

Đại tù trưởng Ogad nói với Bạch Tiểu Thăng với ẩn ý sâu xa.

Cho dù đại tù trưởng Ogad có sĩ quan quân y riêng và đội quân chữa bệnh khổng lồ, thậm chí trong cung điện cũng có thiết bị và thuốc chữa bệnh nhưng bình thường rất bận rộn, cũng sẽ không thường xuyên tiến hành kiểm tra toàn diện.

Bạch Tiểu Thăng nhắc tới vật kia, đại tù trưởng Ogad mới lần đầu tiên nghe được nên tất nhiên vô cùng coi trọng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

So với những điều này, đại tù trưởng Ogad càng khen ngợi cách thức biểu đạt của Bạch Tiểu Thăng hơn.

Đại tù trưởng Ogad có thân phận đặc biệt thế nào, cho dù ở đây đều là con cháu nhưng cũng không tiện để lộ ra tình trạng sức khỏe của ông, để tránh gây ra sóng gió nào đó.

Trong chuyện này, Bạch Tiểu Thăng xử lý vô cùng tốt, thà rằng mạo hiểm bị người ta cho rằng y thuật của mình không tốt, cũng muốn khiêm tốn báo cho ông biết riêng.

Chỉ riêng một điểm này đã là năng lực vượt xa bình thường, càng làm cho đại tù trưởng Ogad thưởng thức hơn.

Khi phu nhân Delia nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cũng lộ vẻ khen ngợi.

- Đại tù trưởng, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi.

Phu nhân Delia ở từ bên cạnh lại đúng lúc nhắc nhở.

- Đúng đúng, khách cũng ngồi lâu như vậy rồi, chúng ta nên bắt đầu bữa tiệc thôi. Ngài xem, tôi cũng quên mất đấy.

Đại tù trưởng Ogad cười ha ha và giơ tay ra hiệu cho người hầu đưa thức ăn lên.

- Lát nữa, các món được đưa lên đều là món ăn nổi tiếng của Osan chúng tôi do đích thân tôi đặt ra thực đơn. Ngài Tiểu Thăng, ngài nếm thử chút đi.

Đại tù trưởng Ogad vỗ vào cánh tay Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt tương đối hiền hoà thân thiết, lại giống như một bậc cha chú thân thiết.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời.

Ánh mắt của đám con cháu của đại tù trưởng ở đây nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng đã khác.

Đại tù trưởng chưa từng đối xử như vậy với người khách trẻ tuổi mới gặp lần đầu, sợ rằng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Đại tù trưởng Ogad vừa ra lệnh, từng món ăn ngon được bưng lên, bày ra từng phần ở trước mặt mọi người.

Đại tù trưởng Ogad tự mình giới thiệu cho Bạch Tiểu Thăng về từng món ăn, đồng thời chỉ anh cách phối hợp từng món ăn với loại rượu hoặc gia vị nào.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong không ngừng gật đầu, gặp được món ăn mình thích cũng không tiếc lời khen ngợi.

Đại tù trưởng Ogad thấy thế, còn nói với Bạch Tiểu Thăng về câu chuyện có liên quan tới những món ăn này.

Kể từ đó, đám con cháu của đại tù trưởng đều có chút "Ghen ghét".

Đại tù trưởng Ogad cũng chưa từng đối xử với bọn họ như vậy đâu...

Trần Phi Tù cũng đúng lúc tham gia vào cuộc nói chuyện này, ngay cả phu nhân Delia cũng thỉnh thoảng nói xen vào.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhờ Bạch Tiểu Thăng mà được mọi người nhiệt tình tiếp đón.

Trong lúc ăn cơm, bên cạnh còn có dàn nhạc của cung đình diễn tấu khúc nhạc cổ điển, tăng thêm hứng thú cho mọi người trong lúc ăn cơm.

Sau hai giờ, bữa tiệc này mới kết thúc.

Đại tù trưởng Ogad vẫn kéo tay của Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tiểu Thăng, hôm nay cậu đừng về, cứ ở lại đây đã.

Đại tù trưởng tối cao đã mở miệng vàng, giữ khách lại ở ngay trước mặt mọi người, dù thế nào Bạch Tiểu Thăng cũng không thể làm ông ta mất mặt được.

Còn nữa, bây giờ thật sự không còn sớm, nếu anh trở về tới nơi cũng quá nửa đêm.

- Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, cảm ơn đại tù trưởng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Đại tù trưởng Ogad cười ha ha, thỏa mãn vỗ nhẹ vào vai của Bạch Tiểu Thăng.

Cho đến tận bây giờ, Bạch Tiểu Thăng ở chỗ của đại tù trưởng Ogad, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, đã thân thiết hơn những lời lẽ khách sáo lúc mới bắt đầu bữa tiệc rồi.

Sau khi bê xuống những món ăn thừa, người hầu lại bưng hồng trà, hoa quả lên.

Đại tù trưởng Ogad ngồi một lát thì lấy lý do rời đi trước để nghỉ, trước khi đi ông còn cố ý bảo người bên cạnh rời đi, đừng quấy rầy Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi. Ông chỉ bảo Trần Phi Tù dẫn Bạch Tiểu Thăng đi dạo xung quanh một lát, sau đó về phòng nghỉ.

Đại tù trưởng đã lên tiếng, mọi người tất nhiên phải nghe theo, rất nhiều người đều cung kính tiễn đại tù trưởng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng của đại tù trưởng Ogad và phu nhân Delia mỉm cười, trong lòng không khỏi xúc động: Thân ở chức vụ cao đúng là không dễ dàng gì!

Cho dù rất có thiện cảm với khách, cũng vẫn cẩn thận chú ý, sợ một vài tin tức bất lợi bị lộ ra nên tạm thời phải giữ khách lại.

Còn sợ những người khác hỏi thăm nhiều, chỉ bảo Trần Phi Tù là người thừa kế tương lai, cũng là người thừa kế duy nhất không sợ khi biết được tin tức ở lại.

Anh đoán sau khi đại tù trưởng Ogad rời khỏi, sẽ lập tức kiểm tra tình hình sức khỏe...

Bạch Tiểu Thăng thật ra cũng không lo lắng về kết quả, anh tin tưởng vào sự kiểm tra của Hồng Liên, đó là một bệnh ngầm, cũng may đã phát hiện sớm...

- Sau này, đại tù trưởng nên cảm ơn tôi mới phải.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ:

- Vậy thì mình có hợp tác hay yêu cầu gì với bên phía Osan, chắc sẽ ổn thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận