Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 225: Chủ ý của thím ba nhà họ Bạch



Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, Lý Phượng Quan rất vui vẻ. Thấy bà nội tinh thần rất tốt, Bạch Tiểu Thăng cũng cao hứng.

Hai người ngồi xuống trò chuyện rộn ràng, hết sức thân mật, làm cho Bạch Nhiên có chút đố kỵ.

Bạch Nhiên yên lặng nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng cảm khái.

Người em họ này của mình, rời nhà lâu như vậy cũng chưa trở lại qua. Người già nhất thời gặp không được, nhớ nhung cũng có thể hiểu.

Sự việc của Song Lôi, nhìn dáng vẻ Bạch Tiểu Thăng muốn trông cậy vào cậu ta, chắc là không được gì rồi. Thôi có anh Bạch Phỉ là được rồi cũng không cần một chút tiền của Bạch Tiểu Thăng cậu ta. Cậu ta có thể làm cho bà nội vui vẻ, cũng không uổng công trở về một chuyến!

Bạch Nhiên nghĩ như vậy, trong lòng cũng bình thường trở lại, rót trà, gọt trái cây rất nhiệt tình.

- Chị Bạch Nhiên, không vội, nghỉ ngơi một chút a. Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tên nhóc thúi, lần này trở về ở mấy ngày? Khi nào lại đi?

Lý Phượng Quan cười mắng, lại có chút thương cảm.

Bà đã tám mươi tám tuổi, ở cái tuổi này, ngủ thiếp đi có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa. Có lẽ khi hai bà cháu gặp mặt lần tiếp theo, là cách xa nhau trên trời dưới đất a.

- Lần này cháu không đi, trở về Trung Kinh phát triển, có thể thường xuyên đến chơi với bà!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thật sao? ! Tốt, tốt!

Lý Phượng Quan rất cao hứng.

Muốn trở về Trung Kinh? Người em họ này của mình là ở Thiên Nam lăn lộn không nổi sao? Bạch Nhiên nói thầm trong lòng.

Cũng đúng!

Lăn lộn đã nhiều năm, một chút danh tiếng cũng không có, ở bên ngoài phất phơ, tội gì khổ như thế chứ.

Bạch Nhiên ngồi xuống, rất thành khẩn nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu Thăng, em nên về sớm một chút! Mặc dù mấy ngày trước, có đại minh tinh đi Thiên Nam tổ chức một buổi hòa nhạc, oanh động cả nước. Nhưng cuối cùng, chỉ là hiện tượng cá biệt, không có nghĩa là Thiên Nam tốt hơn Trung Kinh! Ngược lại, Trung Kinh mạnh hơn Thiên Nam rất nhiều!

- Lại nói, minh tinh cùng những người như chúng ta cũng không có liên quan gì, coi như làm cho Thiên Nam danh chấn cả nước, cùng chúng ta có quan hệ gì sao.

- Em trở về Trung Kinh, mấy người anh chị chúng tôi đều ở đây, tùy tiện tìm công việc cho em, chỉ cần em chịu cố gắng làm, ba năm, năm năm, chưa hẳn không thể làm quản lý, chưa hẳn không thể có tiền lương hơn chục ngàn a!

Bạch Nhiên lời nói tha thiết, để Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên mũi.

Tiền lương hơn chục ngàn, còn làm quản lý. . .

Vị chị họ này nếu biết mình trong thẻ có hơn mười triệu, ở Trung Kinh tìm công ty tốt nhất, tùy ý chọn làm phó tổng của công ty đó, không biết là sẽ có vẻ mặt gì.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng không muốn lấy những thứ này ra khoe khoang, chỉ có thể mỉm cười, mập mờ gật đầu.

Lý Phượng Quan nhìn Bạch Tiểu Thăng, có chút hồ nghi.

Bà lão này đã sống hơn tám mươi năm, trải qua mưa gió, chứng kiến các sự tình, sự vật, so với đám tiểu bối nhiều hơn rất nhiều, bà nhạy bén chú ý đến vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng thần, có chỗ khác biệt.

Bà lão này nhịn không được thầm nghĩ:

Lần này gặp cháu trai lớn của mình trở nên tự tin, cử chỉ có thần thái, mình đã mấy chục năm chưa nhìn thấy qua. . . Trừ một vài đại nhân vật có loại khí thế này, trong những người của nhà họ Bạch, cũng chỉ Bạch Phỉ có một tia như vậy! Tiểu Thăng, ở Thiên Nam đã trải qua cái gì. . .

Lý Phượng Quan trong lòng hiếu kỳ, nhưng không có hỏi.

Bạch Nhiên lòng nhiệt tình, vẽ ra tương lai cho Bạch Tiểu Thăng, càng nói về sau nhìn Bạch Tiểu Thăng hứng thú không lớn, nàng lập tức cũng mất hết cả hứng.

- Người em họ này của mình, lòng tự trọng quá cao, giống Nhị thúc. Ai, đến chết vẫn sĩ diện, tội gì khổ như thế chứ!

Bạch Nhiên cho là Bạch Tiểu Thăng vẫn ngại mặt mũi, không muốn cúi đầu, trong lòng thở dài, ấn tượng với Bạch Tiểu Thăng lại thấp đi một điểm.

Ngồi trong chốc lát, Bạch Nhiên cảm giác không có ý nghĩa, nên chào hỏi với Lý Phượng Quan sau đó ra về trước.

Bạch Tiểu Thăng một mình bồi tiếp bà nội, trò chuyện cả buổi chiều mới trở về.

Trên đường về nhà, Bạch Tiểu Thăng nhớ tới Bạch Nhiên, còn có vẻ mặt của bà nội trong lúc lơ đãng biểu hiện ra, nhịn không được càng thêm hiếu kỳ.

- Trong nhà, đúng là có sự tình gì đó a! Cha mình, bà nội mình, Bạch Nhiên. . . Chuyện gì, mà để người cả nhà để ý như vậy? Bọn họ nói gần nói xa, nói lên mấy lần 'Ngày mai', xem ra mặc kệ chuyện gì, ngày mai có thể biết rõ.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười một tiếng,

- Anh họ Bạch Phỉ mắt cao hơn đầu của mình, ngày mai muốn trở về, cũng đã lâu không gặp. Lần này mình có thể hay không lại bị thím ba lấy ra làm phụ trợ cho con trai của nàng đây.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu cười.

Trước kia cậu ấy sẽ rất khó chịu. Hiện nay, Bạch Phỉ đã không làm cho Bạch Tiểu Thăng để vào trong mắt nữa rồi.

Sau khi về nhà, Bạch Tiểu Thăng ăn cơm tối, rồi sớm ngủ.

Trên đoạn đường về nhà không được ngủ ngon nên hiền giờ cậu ấy rất mệt mỏi.

Buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng còn đang ngủ say.

Bạch Minh Hành và Lý Thu Vân bị một cuộc điện thoại của Lý Phượng Quan gọi đi.

Hai vợ chồng không có đánh thức Bạch Tiểu Thăng, muốn cho con trai ngủ thêm một chút.

Vợ chồng Bạch Minh Hành đến nhà mẹ mới thấy cả nhà bác, chú ba, chú tư của Bạch Tiểu Thăng đều tới.

- Bạch Phỉ, sắp đến rồi. Lúc đầu mẹ nghĩ là ban đêm, lại họp cả nhà, thương lượng chuyện tiền nong. Nhưng mà em ba, em dâu của con nói có chuyện cùng chúng ta thương lượng trước.

Lý Phượng Quan đối với vợ chồng Bạch Minh Hành nói.

Bạch Minh Hành gật đầu.

Lần này, một tên tiểu bối đều không ở đây.

- Làm sao phải vội như vậy, không biết nhà chú ba, có lời gì để nói.

Vợ chồng Bạch Minh Hành ngồi xuống.

Thím ba của nhà họ Bạch đứng lên, nhìn mọi người cười một tiếng, quay qua nhìn Lý Phượng Quan nói.

- Mẹ, vậy con có thể nói rồi ạ, có chỗ nào quá trực tiếp, ngài bỏ qua cho.

Lý Phượng Quan mặt không thay đổi, gật đầu.

- Con của tôi, so đứa khác có tiền đồ hơn, thời gian qua hiếu thắng một chút, nhưng mà nó cũng muốn mua nhà, mua xe, còn muốn nuôi mấy đứa nhỏ trong nhà này, bình thường tiêu xài quá lớn! Nếu trực tiếp xuất ra một khoản tiền lớn, cứu em nó thì không gì đáng trách, nhưng mà nếu lúc sau không có tiền trong tay, sinh hoạt cuối cùng sẽ không tốt, cũng không thể để cho con trai tôi thiệt thòi a.

Thím ba của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được mắt nhìn nhà thím tư, cười nói,

- Đúng không, em dâu!

- Chị ba, tôi thay Song Lôi cám ơn chị, tôi có thể cho các chị ghi giấy nợ!

Thím tư của Bạch Tiểu Thăng thức thời nói.

- Chậc chậc, giấy nợ gì chứ, kỳ thật, có giấy nợ thì có ích lợi gì, nếu gặp phải việc gấp, cũng không thể đổi thành tiền. Ghi giấy nợ, để người ngoài nghe được, thì quá khó nghe a!

Tam thẩm cười nói.

- Vợ chú ba, cô cuối cùng muốn nói cái gì, cũng không cần quanh co lòng vòng.

Cha của Bạch Tiểu Thăng Bạch Minh Hành, nhịn không được nhíu mày, hỏi.

Bác, thím cả, chú tư, thím tư của Bạch Tiểu Thăng nhao nhao gật đầu.

- Vậy tôi nói thật, nếu nói cái gì không đúng, mọi người cũng đừng để ý a.

Tam thẩm cười nói ra.

Chuyện này người đàn ông của nàng không tiện nói, nàng chỉ là một người con dâu, sợ cái gì.

- Mẹ không phải nói, bán nhà này đi hay sao? Con nghĩ không cần, cả nhà chúng ta nhiều người như vậy, còn không gom nổi chút tiền ấy à, nhưng mà xuất tiền là xuất tiền, tiền nhà ai cũng không phải gió thổi tới, tiêu xài cũng nên để lại tiếng, mọi người nói đúng không?

Thím ba của nhà họ Bạch nhìn Lý Phượng Quan, cười nói.

- Tuổi của Mẹ cũng lớn rồi, không chừng trăm năm về sau, cái nhà này, cũng không phải là mấy người anh em chúng ta phân nha, ý tứ của tôi là theo giá nhà năm nay để quy ra thành cổ phần, nhà ở không bán, chúng ta xuất tiền mua cổ phần trong tay chú tư, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao!

Tam thẩm Bạch gia dứt lời, ánh mắt nhấp nháy.

Bán nhà sợ thua thiệt cho bọn họ, lần này vậy mà cho ra được chủ ý "Tuyệt diệu" như thế!

- Đúng đúng.

Bác cả, thím cả của Bạch Tiểu Thăng ánh mắt chớp lên, có chút động lòng.

Dù sao sớm phân chia, bọn họ cũng yên tâm hơn, với lại lấy tiền cho nhà chú tư, cũng không phải mất trắng!

Ý kiến hay!

Chú tư, thím tư của Bạch Tiểu Thăng Tứ, có mấy phần không vui, nhưng mà tính mạng của con trai quan trọng, bọn họ cũng không cách nào phản đối.

Chỉ có cha của Bạch Tiểu Thăng, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.

Mẹ vẫn còn sống, các người đã nghĩ phân chia tài sản!

Bạch Minh Hành lúc này muốn đi ra mắng.

- Cứ quyết định như vậy đi!

Lý Phượng Quan bỗng nhiên nói, giọng nói kéo dài vô lực.

Bạch Minh Hành muốn nói, lại dừng.

Ngoài cửa phát ra một trận tiếng vang.

Một người trẻ tuổi đi giày Tây đẩy cửa vào, thần thái sáng láng.

Bạch Phỉ, đã trở về ! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận