Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2252: Alger tới (1)

Bạch Tiểu Thăng ở trong cung điện của đại tù trưởng tối cao Osan ba ngày, ba ngày sau có tin tức truyền đến, nói đoàn thương mại Trung Quốc xuất phát.

Thời gian có hạn nên Bạch Tiểu Thăng cũng không kịp đi tiễn đưa.

Nhưng anh cũng không cần đi tiễn đưa. Ở thời buổi này, gọi điện thoại, gọi video, không ở cùng một lục địa vẫn có thể liên lạc, trao đổi tình cảm đúng lúc, hai bên hợp tác phối hợp tốt.

Chỉ cần có tình cảm thì không gian không phải là vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng vào trong diễn đàn chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, mọi người cũng nhiệt tình hưởng ứng, nói lời từ biệt với anh ở trong diễn đàn.

Đoàn thương mại đi rồi, trong lòng Bạch Tiểu Thăng thật sự có chút xúc động.

Ngoại trừ chuyện đoàn thương mại rời đi, ba ngày qua, Bạch Tiểu Thăng ở đây thật ra không có chuyện gì khác. Phu nhân Delia trước sau không ra mặt, cũng không sai người hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng về quyết định liên quan tới việc trở thành cố vấn thương mại đặc biệt Osan, dường như đang để cho Bạch Tiểu Thăng có đủ thời gian suy nghĩ, cho anh có đủ tự do.

Chờ tới sáng ngày thứ tư, Trần Phi Tù theo lệ cũ tìm đến ba người Bạch Tiểu Thăng, sắp xếp của hôm nay là dẫn bọn họ rời khỏi bến đi câu cá.

Kết quả mấy người mới trò chuyện được một lúc lại có người hầu đến tìm Trần Phi Tù.

- Ngài Awakwalakra, phu nhân Delia có việc cần ngài đi xử lý.

Người hầu nói với Trần Phi Tù ở ngay trước mặt ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Chuyện gì vậy?

Trần Phi Tù thấy người hầu không ngại người khách Bạch Tiểu Thăng này thì thuận miệng hỏi.

- Chúng tôi vẫn nên tránh mặt một lát thì hơn?

Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở.

Trần Phi Tù liếc nhìn người hầu, thấy hắn không có phản ứng gì thì nhân tiện nói luôn:

- Không cần, có chuyện gì cơ mật sao? Này, anh thuận tiện nói đi?

Người hầu này thấy thế, nói thẳng:

- Ngài Awakwalakra, chuyện này không liên quan đến cơ mật, có thể nói được.

- Vậy anh nói thẳng đi.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế thì không kiên trì tránh né nữa.

Người hầu này nói:

- Là như vậy, sứ giả của gia tộc Hogson tới, nói mong đại tù trưởng Ogad tha thứ cho chuyện hiểu nhầm lần trước.

Trần Phi Tù vừa nghe liền nhíu mày, lầm bầm nói:

- Không phải việc này vẫn là do Asgar chịu trách nhiệm sao.

- Ngài Asgar không có ở trong nhà.

Người hầu nói thật.

- Gia tộc Hogson, tôi nghe có hơi quen tai, bọn họ có hiểu nhầm gì với chúng ta vậy?

Trần Phi Tù hỏi.

Nói thật, Trần Phi Tù không mấy để ý tới công việc, lần này cậu ta trở lại tiếp nhận chương trình học về chính trị và kinh tế cũng chỉ là mới bắt đầu, còn ở trong tình trạng bị động.

Người hầu kia ngược lại biết rất nhiều, liền nói ngay:

- Alger con trai của ngài Hogson trước đây từng kích động cậu của hắn là Wagner cùng Mira âm mưu hại người khách Trung Quốc của chúng ta. Sau đó, đại tù trưởng không gây khó dễ cho Alger mà yêu cầu gia tộc bọn họ cho ngài một câu trả lời. Lần này người của gia tộc Hogson tới chính là muốn giải quyết chuyện này, sứ giả được phái tới chính là ngài Alger kia.

Lời này làm cho ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được ở nhìn qua.

- Gia tộc Hogson chính là nhà của Alger? Chẳng trách tôi thấy quen tai.

Trần Phi Tù xoa cằm, nhíu mày nói:

- Alger, chuyện lần trước thật ra đã để cho hắn được yên ổn đứng ngoài rồi!

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh liếc nhìn người hầu kia.

Người này nói không kiêng kị mình, rõ ràng là có ý nói cho mình nghe. Nhưng một người hầu lại biết được nhiều tin tức như vậy, dường như có chút không tầm thường.

Xem ra, đây là phu nhân Delia bảo người cố ý tới nói cho mình biết.

- Tôi biết rồi, anh bảo Alger tới đại sảnh số 4 chờ, lát nữa tôi sẽ đến.

Trần Phi Tù nói.

Người hầu này liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, sau đó cúi người thi lễ với Trần Phi Tù và lui xuống.

Trần Phi Tù nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Thế nào, anh có đi cùng tôi qua đó xem thử không?

- Tôi đi xem cái gì chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Trước đây tên khốn kiếp Alger kia đã hại anh thảm như vậy, anh không muốn đi qua trút giận sao?

Trần Phi Tù nói:

- Anh trút giận ở đây, hắn phải cố mà nhịn!

Trần Phi Tù thật ra đã sớm không thích thằng nhóc kia, cậu ta còn nhớ kỷ món nợ thay cho Bạch Tiểu Thăng.

- Làm thế không tốt lắm đâu, không phải sẽ mang lại thêm rắc rối cho đại tù trưởng và phu nhân Delia sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trần Phi Tù lập tức phì cười:

- Anh thật sự không nhìn ra à? Mẹ tôi bảo người ta nói trực tiếp rõ ràng như vậy, hiển nhiên là muốn cho anh cơ hội được trút giận mà!

Trần Phi Tù cũng không phải là kẻ ngốc, vừa suy nghĩ một lát là cậu ta có thể cân nhắc ra được.

Dù sao, cậu ta cũng là con trai của đại tù trưởng, người nối nghiệp đại tù trưởng sau này, vẫn phải có chút thông minh chứ!

- Gia tộc của Alger nắm giữ doanh nghiệp mạnh đứng thứ tư trong giới kinh doanh của liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi. Trong chuyện lần trước, Osan thậm chí là gia tộc chúng tôi đã mở một mắt lưới cho hắn, bắt hắn ép Hogson phải nhượng bộ trên một phương diện nào đó, đưa ra lợi ích phù hợp nhất. Nếu không phải vì ý này, chúng tôi sao có thể để ý tới hắn, hắn còn không xứng. Hôm nay hắn tới, tôi để cho anh chút giận thì có vấn đề gì chứ!

Trần Phi Tù cũng cảm thấy trong chuyện lần trước, bên phía Osan đã có lỗi với Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt trong chuyện buông tha cho Alger, chắc hôm nay bọn họ muốn bù đắp lại cho anh.

- Trút giận thì không cần đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi đâu phải là người hẹp hòi như vậy. Cho dù có trút giận cũng không cần làm ở đây, đây không phải là điều mà một người khách như tôi nên làm.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng không nhận lấy “lòng tốt” của mình làm Trần Phi Tù có chút không cam lòng.

- Thật sự không sao đâu. Alger đến nhà là để nhận sai, nói khó nghe một chút chính là tới để người ta trút giận, vậy anh còn khách sáo làm gì chứ?!

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Cho dù muốn trả thù cũng không thể là cách trực tiếp mắng hắn vài câu, đấm hắn vài cái được. Gia tộc của Alger đang bàn chuyện làm ăn với Osan, lần này hắn tới là mang theo sự chân thành của gia tộc Hogson. Vậy thì được rồi... Tôi có thể đi theo cậu bắt hắn phải trả giá cao, cho hắn bài học sâu sắc!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới những lời phu nhân Delia nói với anh, trong mấy tập đoàn tài chính lớn đang đàm phán với Osan có cả Hogson này.

Hogson, Brady, Anlos là ba ông trùm lớn trong giới kinh doanh Tây Phi hình như có giao hẹn gì đó cùng tiến cùng lùi, nắm lấy nhu cầu của Osan bên này làm cho Osan cũng rất bị động.

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên cảm thấy thật thú vị, ba người này đều có liên quan đến mình.

Hogson là cha của Alger, trước đây Alger từng âm mưu hãm hại mình.

Anlos là cha của Miro, trước đây còn từng muốn giơ tay cứu mình.

Brady là người của Bạch Tuyên Ngữ chủ tịch hội đồng quản trị của đại diện tập đoàn Chấn Bắc, có thái độ không tính là tốt lắm với mình.

Một người là kẻ địch, một người là bạn, một người chẳng phải địch cũng không phải bạn, ba bá chủ này quả thật là mỗi người chiếm một vị trí.

Bạch Tiểu Thăng muốn thành lập mối quan hệ thương nghiệp sâu sắc và tin tưởng lẫn nhau với Osan, cũng coi đây là cơ sở để mở rộng đến toàn bộ liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi, thậm chí cả đại lục, lúc này anh lại muốn tạm thời giành lấy lợi ích cho Osan, cũng là thể hiện ra năng lực và thực lực của mình với Osan.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thăng lại bằng lòng đi cùng Trần Phi Tù tới gặp Alger một lần.

Trần Phi Tù thấy Bạch Tiểu Thăng đồng ý thì mặt mày rạng rỡ, lúc này dẫn theo ba người bọn họ đứng dậy, đi tới đại sảnh số 4 trong cung điện.

Lúc này, ở đại sảnh số 4, Alger và một người trung tuổi dáng vẻ bình thường đang ngồi ở đó, chờ chủ nhân đến.

Tâm trạng Alger có hơi chán nản. Người trung tuổi bên cạnh hắn cũng im lặng không nói, sắc mặt có phần nghiêm trọng.

Nói ra cũng thú vị, người trung niên này là một người cậu khác của Alger, cậu ruột, tên là Vanas.

Ngài Vanas này đảm nhiệm chức vụ ở trong gia tộc Hogson, hơn nữa còn là một người mà cha Alger tin cậy nhất, quyền cao chức trọng, có thể nói là nhân vật dưới một người trên vạn người. Lần này ông ta đi cùng Alger đến đây để xử lý chuyện này.

Hogson nói với bên này, sở dĩ mình không xuất hiện là vì đang bị cảm, sợ sẽ lây cho người khác.

Tình hình thực tế thế nào thì cũng chỉ có bản thân bọn họ biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận