Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2260: Bất ngờ gặp nhau

Sau khi đạt được thỏa thuận với gia tộc Hogson, Trần Phi Tù đi gặp cha mẹ cậu ta, còn Bạch Tiểu Thăng lại trở về phòng ngủ trưa. Khi anh tỉnh dậy thì đã là hai giờ chiều, anh cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Không bao lâu, Trần Phi Tù lại tới tìm anh, nói muốn dẫn bọn họ rời bến câu cá.

Osan cũng là đất nước tiếp giáp với biển, ngồi máy bay trực thăng bay từ cung điện đại tù trưởng khoảng hơn một giờ là có thể đến một bãi biển tư nhân của đại tù trưởng tối cao.

Nơi đó nước trong, bờ cát trắng, trời trong biển xanh làm người ta thấy yêu thích không thôi.

Bạch Tiểu Thăng đã nghe Trần Phi Tù nói qua vài lần nên cũng muốn đi tới đó chơi một chút.

Sau khi hai người quyết định xong liền gọi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, bốn người lại xuất phát.

Trên đường không nói chuyện.

Khi bay tới nơi, bọn họ thấy nơi đó thật sự không khác với lời Trần Phi Tù đã tả.

Nhưng trên bờ biển cũng không phải không có một bóng người nào, ở đó cũng có vài trai đẹp gái xinh đang chơi đùa. Ở đây có mở cửa với bên ngoài, chỉ có điều tiêu chuẩn mở ra cực cao, người tới chỗ này đều là cậu ấm cô chiêu.

Mọi người thay áo tắm và hưởng thụ bãi cát, ánh sáng mặt trời, sóng biển một lúc, lại ngồi du thuyền rời bến, đến một khu vực biển thì tất cả đều chạy đến trên sàn thuyền, thi câu cá rồi thuận miệng nói chuyện với nhau.

- Chuyện gia tộc Hogson, tôi đã đưa tài liệu cho cha mẹ tôi, cũng nói rõ tình hình xảy ra. Bọn họ hết sức hài lòng về kết quả đó cũng rất khen ngợi anh, còn nói quen biết anh là quyết định chính xác nhất của tôi trong mười năm qua. Không ngờ bọn họ cảm thấy những người bạn và những chuyện tôi làm trước đây là lãng phí.

Trần Phi Tù khá buồn bực lầm bầm nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào mặt biển, chỉ mỉm cười.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau cười.

Xem ra vợ chồng đại tù trưởng tối cao rất thỏa mãn về cách làm của Bạch Tiểu Thăng lần này.

Trần Phi Tù lại liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Nói thật, mấy năm gần đây tôi cũng chưa từng gặp một ai được bọn họ khen ngợi như vậy, hơn nữa hai người còn có thái độ nhất trí.

- Tôi đặc biệt muốn biết vì sao anh từ chối hai điểm đầu tư do gia tộc Hogson cấp cho Osan lại giành được sự đánh giá cao như vậy. Ôi, anh dạy tôi đi, sau này tôi cũng biểu hiện một chút.

Trần Phi Tù vẫn luôn tò mò về điều này. Cậu ta cũng nhìn ra được bên trong dường như có vấn đề, nhưng nghĩ mãi không ra.

Trần Phi Tù lại nói đùa với Bạch Tiểu Thăng,

- Còn nữa, anh biết không. Bọn họ một người bảo tôi phải học tập anh nhiều hơn, một người bảo tôi hỏi anh xem anh có muốn cưới thêm một người vợ không, hai người cũng được. Dù sao ở Osan chúng ta thì không có vấn đề gì.

Nghe câu nói đùa cuối cùng của Trần Phi Tù, Lâm Vi Vi tức giận cười ngược.

Lôi Nghênh chăm chú câu cá, không hề có hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng lập tức trừng mắt nhìn Trần Phi Tù:

- Nuôi không nổi.

- Đồ cưới của chúng tôi khá nhiều đấy.

Trần Phi Tù còn cố ra sức.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười mắng một hồi.

Nhưng anh lại muốn giải thích cho Trần Phi Tù nghe về nghi ngờ của cậu ta trước đó.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nói rõ cho Trần Phi Tù biết “mục đích thật sự” của Hogson khi phái Vanas, Alger tới đây lần này.

Hogson trên danh nghĩa là xin lỗi, trên thực tế là muốn giở trò ngâm, muốn bày bố cục trên thương nghiệp Osan, lại tránh bị hai ông trùm khác quấy nhiễu.

Hóa ra trong này còn có đạo lý cao thâm như vậy!

Trần Phi Tù đúng là nghe đến trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy không thể tin nổi.

- Tôi từ chối hai vụ kinh doanh đầu tư lớn này của bọn họ thật ra là hai tiết điểm quan trọng trong kế hoạch của Hogson, có thể làm cho kế hoạch ban đầu của bọn họ phải chậm lại mấy năm, trong thời gian đó, bên phía Osan sẽ có cơ hội an bài chuyện khác, tương đương nắm thế phát triển của bọn họ ở trong tay Osan!

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục chỉ điểm:

- Mà rơi vào tình thế ép buộc, lại sợ chuyện bị bại lộ hoàn toàn nên bọn họ chỉ đành phải tạm thời đáp ứng. Đương nhiên, nếu như Vanas đúng lúc liên lạc với Hogson thì sẽ là một trường hợp khác.

- Không trách được lúc đó anh hung hăng, không để cho Vanas có cơ hội.

Trần Phi Tù tấm tắc khen ngợi, sau đó không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong miệng hoảng sợ nói:

- Lúc đó anh đã nhìn ra được những điểm này rồi à?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, xem như là ngầm thừa nhận.

Thấy vậy, Trần Phi Tù nuốt nước miếng, kỳ quái nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Thảo nào cha mẹ tôi tán dương anh như thế! Anh quả thật không phải là người mà, cái đầu này của anh mọc thế nào vậy? Nếu anh không nói. . .

- Cá cắn câu.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Đúng, tôi cũng biết.

Trần Phi Tù còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện nhà Hogson âm thầm bày bố cục:

- Anh không nói, tôi nhất định sẽ cắn câu trong buổi gặp mặt. . .

- Tôi nói cá của cậu cắn câu rồi.

Bạch Tiểu Thăng đen mặt, chỉ vào mặt biển nói.

- A, thật sao?

Lúc này Trần Phi Tù mới lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân điều khiển cần câu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ở bên cạnh thấy thế thì buồn cười, cũng càng thêm bội phục Bạch Tiểu Thăng.

Được Bạch Tiểu Thăng nhắc nhở, Trần Phi Tù cuối cùng để con cá lớn chạy thoát mà cất vào trong thùng.

Nhìn con cá biển béo múp, cậu ta cũng không nhịn được mà cười ngây ngô:

- Tôi chưa từng câu được con cá nào lớn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi yên như lúc đầu, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái.

Trần Phi Tù nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Tôi nghe ba tôi nói, anh chuẩn bị có động tác lâu dài trên phương diện thương mại ở Osan, ba tôi cũng rất ủng hộ, có chuyện này sao?

- Có.

Bạch Tiểu Thăng không che giấu nói:

- Cho nên tôi mới tiếp nhận danh hiệu cố vấn thương mại đặc biệt, giúp đỡ Osan giải quyết gia tộc Hogson. Tiếp sau, tôi còn muốn đi giao tiếp với Anlos, Brady, cũng giải quyết hai rắc rối này luôn.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Trần Phi Tù lập tức có tinh thần.

- Ôi, anh dẫn tôi theo đi.

Trần Phi Tù vui vẻ chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng nói:

- Trước hôm nay, tôi vẫn cảm thấy chính trị kinh tế chẳng có ý nghĩa gì cả, trải qua chuyện hôm nay, tôi cảm thấy dường như vẫn rất thú vị đấy.

- Vậy cậu có muốn bái sư không thế?

Lâm Vi Vi ở bên cạnh nói đùa.

Lôi Nghênh cũng cười nói:

- Tôi thấy được đấy.

Trần Phi Tù cười sang sảng, nói theo hai người:

- Vậy thì không thành vấn đề.

- Cũng không cần đâu.

Bạch Tiểu Thăng lập tức từ chối, nói:

- Tôi cũng không có bản lĩnh dạy người khác.

Trên thực tế là anh sợ rắc rối.

Trần Phi Tù mặt dày mày dạn cầu xin một lúc, Bạch Tiểu Thăng vẫn không hề dao động.

- Vậy chuyện này chờ sau này hãy nói đi.

Trần Phi Tù nói:

- Anh nói xem, bước tiếp theo anh định làm gì? Anh tính bao giờ thì đi gặp đám người Anlos, Brady.

Đối với vấn đề này, Bạch Tiểu Thăng ngược lại không chút hoang mang.

- Gấp cái gì? Chúng ta vừa mới đàm phán với Hogson xong, cứ từ từ, chờ vài ngày đã.

Nghe anh nói vậy, Trần Phi Tù lập tức cảm thấy mất mát, giật giây nói:

- Rèn sắt khi còn nóng, không ngừng nỗ lực cho đến khi bắt lấy bọn họ mới tốt, như vậy anh sẽ lập kỷ lục nữa đấy.

Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không có hứng thú với cái kỷ lục này, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phao của mình.

Trần Phi Tù thấy thế thì lại không ngừng giật dây.

Thế nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thăng đã có dự định.

Có một số việc nên chậm không nên sốt ruột, ba bá chủ tình hình mỗi người đều không giống nhau, phải đặt ra sách lược thích hợp với mỗi người rồi mới gặp mặt được.

Đúng vào lúc này, Lâm Vi Vi ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên:

- Ôi, các người nhìn kia, có phải chiếc du thuyền kia chạy về phía chúng ta đúng không? Đợi lát nữa không chừng sẽ và vào chúng ta mất!

Cô vừa kêu lên, mọi người nhất thời nhìn sang.

Quả nhiên bọn họ thấy một chiếc du thuyền rất lớn chạy thẳng về phía bọn họ.

- Đây là muốn ám sát tôi ở trên địa bàn nhà tôi à? Tôi sẽ bảo vệ sĩ xử người!

Trần Phi Tù kêu lên và tính rời khỏi sàn thuyền đi vào bên trong khoang thuyền.

Trên thực tế, cậu ta muốn thông báo cho cấp dưới chuẩn bị tránh.

Không đợi Trần Phi Tù đi, Lôi Nghênh bên cạnh đã trầm giọng nói:

- Không vội! Các người nhìn kìa, trên sàn thuyền có người đang vẫy tay với chúng ta, có phải nhìn rất quen mắt không?

Mọi người nhìn sang, Trần Phi Tù cũng tạm dừng lại và nhìn về phía bên kia.

- Còn thật sự quen mắt đấy!

Lâm Vi Vi lẩm bẩm nói.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nhìn thấy, khóe miệng lập tức mỉm cười và nói ra một cái tên:

- Miro.

Miro không ngờ cũng ở bên này, đúng là ngoài dự đoán của mọi người.

Trần Phi Tù tất nhiên cũng nhận được anh ta, nhưng chỉ có thể nói là quen mặt chứ quan hệ không thể nói là quá tốt được.

Ở bên cạnh Miro còn có một người trung tuổi đang đứng với dáng vẻ bất phàm, trên mặt tươi cười.

Chờ tới khi nhìn thấy rõ ràng ông ta, tròng mắt của Trần Phi Tù lập tức co lại, không nhịn được nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Xem ra, anh định 'Không vội' sợ rằng phải thất bại rồi.

- Anlos không ngờ cũng có lúc rảnh rỗi đi cùng con của ông ta ra biển, còn chạy tới trên địa bàn nhà tôi nữa!

Trần Phi Tù tấm tắc khen ngợi.

Nghe được cái tên Anlos, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được tập trung tinh thần nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng vẫn ngồi yên trên sàn thuyền, chỉ mỉm cười giơ tay ra hiệu với Miro, trong miệng lẩm bẩm:

- Sao lại chạy tới đây nhỉ? Có khả năng đây chính là… duyên phận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận