Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2264: Trốn không gặp sao? (2)

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Hai ngày trước, tôi đã đánh tiếng với bên kia rồi. Cho dù đoàn thương nghiệp khảo sát kết thúc, nhưng tôi chắc hẳn phải ở lại Osan không ít ngày, tôi đã bảo bọn họ quản lý tốt công ty, cũng chuẩn bị tốt việc phát triển kinh doanh đa quốc gia.

Trần Phi Tù cười to:

- Như thế thì tốt lắm, như thế thì tốt lắm, cứ để cho bọn họ đều bận đi, chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống một chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười:

- Tôi cảm thấy bãi cát hôm qua không tệ, còn có thể đi thêm một lần nữa, nướng hải sản sẽ rất ngon đấy.

- Vậy thì đi thôi! Hôm nay sẽ không có người nào chạy đến bãi biển quấy rầy chúng ta nữa!

Hai người này ngược lại rất hợp nhau.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau cười, thật ra bọn họ cũng cảm thấy hóng gió trên biển, ăn hải sản rất tuyệt. Có ai mà không muốn sống cuộc sống bình thản chứ?

Nói được thì làm được, mọi người lại xuất phát, ngồi máy bay tư nhân tới bãi biển hôm trước.

Vẫn là bóng cây rừng dừa, nước trong xanh, bãi cát trắng mịn, mọi người chơi đùa một lúc lại lên chiếc du thuyền hôm trước để ra biển.

Trên sàn thuyền, bốn người xếp thành một hàng, câu cá.

Còn câu chưa đến một giờ thì điện thoại của Trần Phi Tù lại đổ chuông.

- Là điện thoại của quản gia, không phải là cha mẹ tôi tìm tôi.

Trần Phi Tù nhìn thấy tên hiện ra trên màn hình di động thì lập tức nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, muốn bảo chúng ta trở về sao?

- Nếu thật thế thì hôm nay đi ra ngoài chơi có chút buồn bực đấy...

Khi nói chuyện, Trần Phi Tù đã nghe máy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi tò mò nhìn cậu ta.

Không biết có phải cuộc gọi này là gọi bọn họ quay về, buổi câu trên biển hôm nay có phải sẽ kết thúc tại đây không?

Chưa đến hai phút, Trần Phi Tù để điện thoại di động xuống, dùng tay che micro và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Có một tin tức tốt, có một tin tức không thể nói rõ là tốt hay xấu, anh muốn nghe tin nào trước?

Bạch Tiểu Thăng nghe được điều này liền sửng sốt.

- Không phải là một tin tức tốt, một tin tức xấu sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình lại vừa buồn cười nói:

- Cậu nói với tôi cái gì là 'tin tức không nói rõ được là tốt hay xấu, sao cậu lại dùng từ khó hiểu vậy?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có ý muốn trách.

- Ôi, anh đừng để ý tới chuyện này, anh cứ nói xem anh muốn nghe cái nào trước đi.

Trần Phi Tù mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát.

- Vậy thì nghe tin tức khó hiểu kia trước đi.

Trần Phi Tù cũng không úp úp mở mở, nói thẳng ra:

- Brady tới rồi, đến thẳng nhà thăm hỏi luôn.

Người bình thường có thể không có tư cách trực tiếp tới nhà thăm hỏi đại tù trưởng tối cao, nhưng rõ ràng thân phận doanh nhân này của Brady không nằm trong số đó.

Brady sao? Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại.

Hôm qua hình như cũng ở đây, Anlos đã nói sớm nhất thì cũng phải hôm nay Brady mới đến được bên này, xem ra ông ta dự đoán cực kỳ chuẩn xác.

Nhưng mình cũng nói trước, nếu như có thể, trong vòng một tháng này mình cũng không muốn gặp Brady.

- Cha mẹ tôi có mượn cớ từ chối cuộc gặp mặt này, giao vấn đề lại cho hai chúng ta. Quản gia hỏi chúng ta có muốn quay về hay không?

Trần Phi Tù nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi nhớ hôm qua anh đã từng nói không tính gặp anh ta quá sớm. Tôi cũng không biết vì sao anh ngược lại không muốn thấy người của tập đoàn mình. Tôi lại muốn hỏi anh xem chúng ta có quay về hay không?

Trần Phi Tù nói lời này thật giống như Brady muốn đi thăm hỏi Bạch Tiểu Thăng chứ không phải là nhà cậu ta vậy...

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Bản thân cậu tự quyết định đu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào cái phao đang bập bềnh trên mặt biển và nói:

- Dù sao tôi trở về cũng không định gặp Brady.

- Được!

Trần Phi Tù nghe vậy thì dứt khoát gật đầu, giống như đã hiểu rõ.

- Vậy thì không trở về nữa!

Trần Phi Tù cầm điện thoại lên, nghiêm túc nói với quản gia ở đầu bên kia:

- Anh chuyển lời với khách, mời bọn họ chờ chúng ta trở lại. Chờ tới khi nào? Đợi đến buổi trưa, anh thu xếp cho bọn họ ăn cơm, cố gắng chiêu đãi cho tốt, đừng làm mất lễ nghĩ. Đúng rồi, cơm nước xong thì nói tình hình bên tôi có chút thay đổi, quá bận nên không thể quay về. Đúng đúng, bảo bọn họ hôm khác hãy trở lại.

Trần Phi Tù trực tiếp bảo người hầu cho Brady leo cây.

Trần Phi Tù cúp máy xong thì vui sướng nói:

- Tiếp tục câu cá.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhìn nhau, mặc niệm thay cho Brady.

Ở bên cạnh, Lôi Nghênh không nhịn được nói:

- Sao cậu lớn mật vậy? Cậu không sợ chọc cho vị đại gia lớn kia tức giận sẽ không đầu tư quy mô lớn ở Osan nữa sao?

- Vậy thì không cần phải lo.

Trần Phi Tù liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng nói với tôi là Brady không lách vào đầu tư khu quan trọng trong Osan chúng tôi. Hơn nữa chúng ta đã nắm được Hogson và Anlos, cũng không sợ thiếu một mình hắn, cùng lắm thì đổi người khác vào thôi.

Câu trả lời này còn thật sự "Rộng rãi".

Lôi Nghênh không có lời nào chống đỡ.

Lâm Vi Vi không nhịn được nói:

- Cậu mới vừa nói là hai tin tức, còn tin tức tốt kia là gì?

Lôi Nghênh cũng không nhịn được nhìn về phía Trần Phi Tù.

Đúng vậy, vừa rồi không phải cậu ta nói là có hai tin tức sao?

Trần Phi Tù nói lầm bầm:

- Còn không phải là cha mẹ tôi bảo người gọi điện thoại cho tôi, không giục chúng ta về nhà sao? Đây lại chẳng phải là tin tức tốt à?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cạn lời.

- Đúng rồi, sao tôi có cảm giác Bạch Tiểu Thăng anh đối mặt với người trong tập đoàn còn lạnh lùng hơn với Hogson và Anlos vậy?

Trần Phi Tù không nhịn được tò mò hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau.

Bọn họ tất nhiên biết chuyện Brady từng đi qua tìm Bạch Tiểu Thăng và giao lưu không tính là vui vẻ với anh. Brady là người ủng hộ Bạch Tuyên Ngữ, xem như là loại "không thân mật" với Bạch Tiểu Thăng trong tập đoàn. Chỉ dựa vào điểm này, hai người cảm thấy Bạch Tiểu Thăng không thích anh ta cũng không quá đáng.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng hẳn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, chắc còn có nguyên nhân khác.

Bạch Tiểu Thăng giống như Lã Vọng buông cần, nhìn ra mặt biển và ung dung nói:

- Tôi muốn tránh nghi ngờ thôi, càng là người trong nhà thì càng phải giải quyết theo quy tắc.

Anh giải quyết theo quy tắc ở đây còn hà khắc hơn cả với người ngoài rồi.

Trần Phi Tù không nhịn được muốn phỉ nhổ.

- Brady người này ở trên công việc có một tinh thần hung hăng ép người, nếu như tôi không kéo dài cho anh ta chờ mấy ngày, trong lúc đàm phán anh ta sẽ ép tôi. Cho dù tôi có cho anh ta ưu đãi lớn hơn nữa, anh ta cũng sẽ không hài lòng, thậm chí còn từ phía lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tới ép tôi, sẽ làm tôi rất khó xử. Tôi chỉ có thể dùng thời gian tới nói cho anh ta biết, tình thế không theo ý người, anh ta không thể thái quá.

- Còn nữa, bất kể nói thế nào thì tôi và Brady đều đang bị Hogson, Anlos bên kia chú ý. Bọn họ đều sẽ cho rằng tôi vì tình riêng mà thiên vị, điều này sẽ bất lợi cho sự đoàn kết sau này. Tôi lại để cho bọn họ chạy trước vài bước, nhận được chút ưu thế, sớm bịt miệng của bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng nói vậy hình như có chút đạo lý, nói còn nghe được.

Trần Phi Tù không nhịn được gật đầu, xúc động trước dụng tâm của Bạch Tiểu Thăng.

- Mà quan trọng nhất chính là…

Bạch Tiểu Thăng đang nói chợt dừng lại, nhìn về phía Trần Phi Tù.

Trần Phi Tù lập tức tập trung tinh thần lắng nghe, muốn nghe xem phía sau những lời nói nghiêm túc này của Bạch Tiểu Thăng là lý do gì nữa.

- Ở trong tập đoàn, tôi và Brady ở hai bên khác nhau, làm như thế khiến tôi thấy hài lòng.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm Trần Phi Tù suýt nữa thì ngã từ trên sàn thuyền vào trong biển.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không ngờ Bạch Tiểu Thăng thật sự nói như vậy.

Trần Phi Tù cười ha ha, trực tiếp giơ lên một ngón tay cái và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi thích lý do cuối cùng của anh đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận