Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 227: Khách quý đến nhà



Bạch Minh Hành kể xong, thở dài một hơi. Ngoài phẫn nộ ra ông ấy cũng không có cách nào khác.

Tiền có thể lấy ra thì đã lấy, nhưng còn thiếu rất nhiều.

Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, huống hồ lên đến 200 ngàn!

- Cha, chuyện này cha không cần lo, giao cho con đi.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, nhìn Bạch Minh Hành sau đó cười đi ra ngoài,

- Con đi ra ngoài một chuyến, sau đó ban đêm cha sẽ thấy rõ.

Bạch Minh Hành ngạc nhiên nhìn con trai.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng không có bất kỳ sự phẫn nộ nào, cũng không có bất kỳ ưu sầu gì, nếu có chỉ là nụ cười, tự tin.

Đứa nhỏ này, còn rất trẻ con a.

Nó. . . Có thể có biện pháp sao? !

Bạch Minh Hành cũng không dám khẳng định, dù sao cũng liên quan đến số tiền lớn như thế kia.

Được rồi, bất kể như thế nào, đứa nhỏ này có tấm lòng như thế này, đã so với Bạch Phỉ mạnh gấp gấp trăm lần rồi!

Bạch Minh Hành trong lòng đầy kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng ra khỏi cửa, gọi xe taxi trực tiếp đi đến ngân hàng.

Ba trăm, năm trăm ngàn, đối với người khác khả năng là số tiền lớn. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng chỉ như ‘chín trâu mất một sợi lông’!

Trong thẻ của Bạch Tiểu Thăng có mười hai triệu!

Bạch Tiểu Thăng vào ngân hàng, đi thẳng đến phòng VIP. Chờ cậu ta đưa thẻ ra, quản lý trực ban trực tiếp gọi cho Phó chủ tịch ngân hàng.

Nếu không phải chủ tịch ngân hàng đi sang thành phố khác họp, thì chắc ông ta cũng sẽ đích thân tới.

Cùng Âu Dương Phú chủ tịch ngân hàng Thành phố Thiên Nam, biểu hiện không khác nhau chút nào. Vị Phó chủ tịch ngân hàng kiểm tra tấm thẻ này, sau đó đối với Bạch Tiểu Thăng hết sức cung kính.

Bạch Tiểu Thăng ly trà còn chưa uống xong, đã cầm lại thẻ ngân hàng và tiền.

Cầm thẻ, Bạch Tiểu Thăng ánh mắt chớp lên.

- Bạch Phỉ, đêm nay chúng ta gặp lại!

. . .

Giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng không có trở về nhà.

Lý Thu Vân trở về, không thấy Bạch Tiểu Thăng, hỏi Bạch Minh Hành, cũng không hỏi được cái gì. Nàng cũng không gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao con trai lớn, cũng có việc riêng của mình.

Giữa trưa, Lý Thu Vân cố ý làm hai món Lý Phượng Quan thích ăn, mặc dù bên người bà lão có bảo mẫu, nhưng khẩu vị yêu thích, cuối cùng vẫn không bằng người con dâu thân mật này của mình.

Lý Thu Vân đi qua cùng lão thái thái ăn cơm, lại nói chuyện một hồi.

Lý Phượng Quan tâm tình, cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.

Trò chuyện về Bạch Tiểu Thăng, Lý Phượng Quan lúc này mới lộ ra nụ cười,

- Mẹ bây giờ, sợ là không nhìn thấy ngày Tiểu Thăng kết hôn.

- Mẹ nói gì thế, mẹ còn có thể sống lâu trăm tuổi a!

Lý Thu Vân cười nói.

Lý Phượng Quan chầm chậm nói,

- Ở bên trong tất cả con cháu, chỉ có đứa nhỏ Tiểu Thăng này, tính tình nhân nghĩa, gặp chuyện co được giãn được, có phong phạm Đại tướng, tương lai nó có thể có thành tựu lớn! Nhà họ Bạch, chỉ hận không thể là đại gia tộc nào đó, nếu không, bà lão ta nhất định khiến nó kế thừa gia nghiệp!

Lý Phượng Quan lại cười một tiếng, vỗ tay Lý Thu Vân.

- Nhưng mà, lần này sinh nhật mẹ, cũng chuẩn bị cho Tiểu Thăng chút 'Kinh hỉ' ! Bạn cũ của mẹ là bà chị nhà họ Dương sẽ đến, bà ấy có một cô cháu gái, cũng sẽ mang đến, cùng Tiểu Thăng tuổi tác tương tự, mẹ đã nói với con, muốn giới thiệu cho Tiểu Thăng. Lần này, thừa cơ để hai đứa quen biết một chút. Mẹ nghe nói, cháu gái bà ấy rất thanh tú, cũng rất có tiền đồ!

Lý Phượng Quan hào hứng nói.

- Mẹ vì đứa nhỏ kia, thật là hết lòng a.

Lý Thu Vân cười nói.

Nàng cũng là đặc biệt quan tâm vấn đề cá nhân của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng ở Thiên Nam, nàng đã nhờ người giới thiệu một cô gái, cuối cùng không thành, nàng còn rất tiếc nuối.

- Không biết rõ mình lúc nào mới có thể ẵm cháu trai!

Lý Thu Vân trong lòng cảm khái một phen.

Hai mẹ con đang trò chuyện.

Chuông cửa bị nhấn, bảo mẫu đi nhanh ra xem.

Cửa vừa mở ra. Một thân ảnh có vẻ già nua cất bước đi vào trong, cao giọng nói,

- Em gái Phượng Quan, lần này, tôi đến sớm làm khách rồi!

Lý Phượng Quan giật mình nhìn sang, đôi mắt lập tức sáng lên, đứng dậy kinh hỉ nói,

- Bà chị.

Lý Thu Vân nhìn thấy.

Đi đầu là một bà lão tóc bạc trắng, tinh thần rất tốt, cười một tiếng hai con mắt liền trở thành trăng khuyết.

Có thể nhìn ra được, bà ấy lúc còn trẻ nhất định rất mê người.

Đây là cố nhân Lý Phượng Quan nhắc tới đã lâu, Trầm Băng.

Chồng của Trầm Băng là Dương Vệ Thủy cùng chồng của Lý Phượng Quan là bạn bè. Bởi vì hai người đàn ông nên hai người quen biết, trở thành chị em tốt, kết quả chồng của hai người lần lượt nhắm mắt xuôi tay, hai nhà toàn bộ nhờ hai người phụ nữ chống đỡ.

Nhiều năm như vậy cho dù trải qua sóng gió thì hai nhà vẫn thủy chung đi lại thân mật.

Lý Phượng Quan mang theo Lý Thu Vân nghênh đón, Lý Thu Vân cười hành lễ.

Sau lưng bà lão họ Trầm, cũng đi theo một đám người. Sát bên bà lão, là một cô gái có con mắt như nước trong veo, khuôn mặt thanh tú, làm người khác rất ưa thích.

Nhìn nàng, vóc người đẹp, ngực lớn mông vểnh, có thể sinh con a. Lý Thu Vân trong mắt, ẩn ẩn có chút mừng rỡ.

Nếu nàng đoán không sai thì đây là đối tượng muốn giới thiệu cho Tiểu Thăng!

Đứa nhỏ kia, lần này trở về con có phúc rồi! Cô gái xinh đẹp như vậy, xem con còn không hài lòng sao?!

Lý Thu Vân mặt mày hớn hở.

Ngoại trừ cô gái này, ở phía sau còn đi theo ba người, là con trai và con gái của Trầm băng, bọn họ cũng thường đến, cùng Lý Thu Vân quen biết.

Những người này lần lượt chào hỏi cùng Lý Phượng Quan, lễ phép khiêm tốn.

Điều này khiến Lý Phượng Quan cực kỳ cảm khái.

- Vẫn là bà chị của mình được a, nuôi con tốt, nhìn xem đều ngoan như vậy, không giống các con của mình, ai, ngoại trừ Minh Hành, thì toàn bộ là cái đức hạnh gì kia!

Lý Phượng Quan trong lòng sầu não, nhưng trên mặt vẫn như cũ hớn hở, đi lên giữ chặt tay bà chị của mình, kéo đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống.

Hai người thân mật trò chuyện.

Làm bạn hơn nửa thế kỷ, thời gian lâu rồi nhưng tình cảm vẫn như mới. Các vãn bối nhìn thấy, mỉm cười, cũng là rất hâm mộ.

Cho đến cuối cùng, Thẩm lão thái thái nhìn cháu gái của mình, lúc này mới nhớ tới còn có một sự tình, kéo qua, chỉ về phía nàng đối với Lý Phượng Quan nói,

- Đây chính cháu gái của tôi, em xem một chút, có phải rất đẹp hay không.

- Giống bà chị lúc còn trẻ, đều là đại mỹ nhân.

Lý Phượng Quan kìm lòng không được khen, càng nhìn cô gái nhỏ này càng thích.

- Nàng gọi là gì nha?

Lý Phượng Quan hỏi.

- Dương Thiến Nhi.

Trầm Băng cười nói.

- Tên rất hay!

Lý Phượng Quan khen.

Giờ phút này, Dương Thiến Nhi cũng đang cười làm lành, trong lòng lại kêu khổ.

Nàng mới trở về từ Thiên Nam, liền bị bà nội cưỡng bức mang tới.

Ra mắt?

. . .

Nàng Dương Thiến Nhi cần giới thiệu đối tượng sao!

Dương Thiến Nhi trong lòng mâu thuẫn về chuyện này, thế nhưng, lại không thể chống đối bà nội a.

Huống hồ bà nội cũng không bắt ép, chỉ nói là mang nàng đến xem, có thể thành hay không, thì không ép buộc.

Điều này ngược lại để Dương Thiến Nhi, trong lòng khá hơn một chút.

Khẳng định không thể nào thành a!

Dương Thiến Nhi trong lòng hạ quyết định.

Một người đàn ông dựa vào ra mắt để tìm đối tượng, có thể có tiền đồ gì đây!

Đàn ông Dương Thiến Nhi muốn tìm, nhất định phải oai hùng bất phàm, gặp chuyện ung dung không vội, không sợ hãi.

Không biết vì sao, khi nghĩ đến những thứ này, nàng cũng nhịn không được nhớ tới một người, ngay cả tên đều không biết, chỉ biết được cậu ta có một khuôn mặt khi cười lên rất "Đáng giận"!

Mỗi lần nhớ đến người kia, ngồi trong taxi đi mất, để nàng đứng tại chỗ ăn đất, Dương Thiến Nhi đều có cảm giác hận hận a.

Bây giờ.

Theo bà nội đến gặp bà lão nhà họ Bạch này, Dương Thiến Nhi không muốn bại lộ bản tính, coi như cho bà mình mặt mũi, đóng vai cô gái ngoan ngoãn.

- Cháu của cô, gọi là gì nhỉ?

Bà lão họ Trầm hỏi.

- Bạch Tiểu Thăng.

Lý Phượng Quan nói.

Tên kiểu gì, nghe thật là trẻ con! Dương Thiến Nhi trong lòng, nhịn không được khinh miệt nói ! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận