Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2277: Món quà thần bí (1)

Xử lý xong chuyện bên phía Brady, Trần Phi Tù và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi xe lên máy bay, một đường quay về cung điện. Lúc trở về thì đã năm giờ chiều, bọn họ còn muốn đi ra biển chơi thì rõ ràng là quá muộn.

- Các người đi gặp Bạch Tiểu Thăng đi, tôi tạm thời không qua đó, tôi đi báo với ba tôi một tiếng đã.

Trần Phi Tù đánh tiếng với hai người xong lại tách ra.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trở lại chỗ ở, tìm Bạch Tiểu Thăng, nói rõ tình hình cho anh biết.

Bạch Tiểu Thăng cũng xúc động:

- Cuối cùng vẫn phải dùng tới thủ đoạn uy hiếp, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, cũng không thể chờ tình thế xấu đi, nếu vậy sẽ càng vướng tay vướng chân.

Tối thiểu trong thời gian ở Osan, Bạch Tiểu Thăng vẫn hy vọng có thể cố gắng hết sức giảm bớt rắc rối, hoàn thành bố cục thương mại của anh ở đây.

Quan trọng nhất là càng ít sức cản càng tốt.

- Được rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, anh Tiểu Thăng. Nói chung, bây giờ đã không có vấn đề gì nữa rồi.

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng than thở thì vội vàng trấn an.

Kết quả, Lôi Nghênh lại đứng bên cạnh thì thào nói xen vào:

- Cho dù tạm thời ép xuống, nhưng trong lòng đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tôi nghĩ ngài Bạch Tuyên Ngữ kia sẽ vì vậy mà càng thù địch với Tiểu Thăng hơn nữa.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, không trả lời.

Lâm Vi Vi lại không nhịn được trừng mắt với Lôi Nghênh, xua tay. Ý nói bây giờ không cần nói ra những chuyện buồn phiền này.

Lôi Nghênh còn hiểu rõ, Bạch Tiểu Thăng chưa chắc đã không biết tới những điều này, không cần anh ta nhắc lại nữa. Anh ta lập tức im lặng.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát mới lấy lại tinh thần, nhìn hai người mỉm cười:

- Nhưng cũng may là bây giờ đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên trong dự đoán của chúng ta, đã giúp Osan đàm phán xong với ba ông trùm.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều lần lượt gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng lại nói với ẩn ý sâu xa:

- Tôi và ba người bọn họ thật ra vẫn thiếu một cuộc nói chuyện, chúng tôi cần ngồi với nhau để trao đổi rõ ràng!

Bạch Tiểu Thăng đánh chiêu bài "bạn tôi", muốn làm ông trùm thương nghiệp thứ tư ở bên này.

Sau này sẽ không thiếu việc phải giao tiếp với ba phía Hogson, Anlos và Brady, Bạch Tiểu Thăng muốn làm ba người này phối hợp nhiều hơn, bớt sức cản đi.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng nhắc tới cuộc nói chuyện này là không thể thiếu được.

- Vậy chúng ta phải tìm cơ hội thôi.

Lâm Vi Vi thấy thế liền tùy ý nói.

Nếu thật sự đơn giản như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không có vẻ mặt này. Lôi Nghênh thầm nghĩ.

Quả nhiên, Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu:

- Vẫn còn thiếu một vài thứ... Không phải là dựa vào uy hiếp từ phía chính phủ Osan, mà là thứ làm cho lợi ích của mọi người liên kết với nhau.

- Anh muốn để cho ba nhà ở đây cột chặt vào trên cùng chiếc chiến xa của chúng ta, ràng buộc lợi ích với nhau, giờ chỉ thiếu một cơ hội như thế sao?

Lôi Nghênh nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, xem như đã thừa nhận.

- Cần phải có cơ hội, cần phải có lợi ích ràng buộc, nhưng chúng ta cũng không cần tạo ra một chút lợi ích trong quá trình đàm phán lần này, cho dù có xếp đặt, Osan cũng chưa chắc sẽ thông qua, vậy phải làm sao để có lợi ích liên quan với ba phía đây.

Lâm Vi Vi lầm bầm:

- Còn nữa, Victory là công ty con của tập đoàn công ty, thuộc sự quản lý trực tiếp của Bạch Tuyên Ngữ, chúng ta muốn có quan hệ mật thiết với bọn họ, vậy có thể để lộ thực lực riêng của anh Tiểu Thăng không?

Bạch Tiểu Thăng sở hữu riêng hơn mười công ty, đều là ông chủ phía sau nên cũng không thích hợp lấy ra trước mặt mọi người.

Bạch Tiểu Thăng đã sớm nói rõ điểm này.

Vừa nói chuyện này, ba người cũng đều im lặng, bầu không khí cũng có chút nặng nề.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Tiểu Thăng phá tan sự nặng nề này.

Anh mỉm cười nói:

- Được rồi, tạm thời không cần nghĩ tới. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thì hơn. Bây giờ đã không còn sớm nữa, nhanh đi ăn cơm tối thôi. Mấy ngày qua chúng ta đều mệt muốn chết, nên thả lỏng, khao dạ dày của mình một chút đã.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều lên tinh thần.

Bọn họ ở đây đã vài ngày, ăn được rất nhiều món ăn tinh tế, dù sao cũng muốn thử món khác. Đây không phải là chuyện gì khó, chỉ cần báo với tổng quản một tiếng là được.

Lúc này ba người mồm năm miệng mười, bàn luận xem buổi tối thích ăn gì.

Bọn họ còn chưa thương lượng ra kết quả lại thấy Trần Phi Tù đi tới.

- Được rồi, lại có một người nữa tới tham dự lên tiếng.

Lâm Vi Vi nói đùa:

- Vậy muốn thương lượng ra kết quả thì chỉ sợ còn phải tốn nhiều thời gian hơn nữa rồi.

- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?

Trần Phi Tù tò mò nói.

Lâm Vi Vi nói ra chuyện thương lượng về bữa cơm tối.

Trần Phi Tù lập tức toét miệng cười:

- Không cần thương lượng nữa, tôi tới giải quyết cho các người. Tối hôm nay, ba tôi mở tiệc mời các người, mọi người tới ăn là được rồi.

Đại tù trưởng Ogad mở tiệc chiêu đãi à?

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau.

Là bởi vì đã bàn xong chuyện với Brady, ba ông trùm đều tóm được hết sao?

- Đây xem như là tiệc mừng công à?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi.

- Có đúng không thì tôi không biết, chúng ta cứ đi qua xem sẽ biết thôi.

Trần Phi Tù nhún vai nói, đồng thời giải thích thêm:

- Lần này thật sự không có người ngoài, chỉ có ba người cộng thêm tôi, còn có cha mẹ tôi, chỉ có sáu người chúng ta nên có thể thoải mái hơn.

Trần Phi Tù lại toét miệng cười và nói:

- Đầu bếp riêng của ba tôi nấu ăn rất ngon, tôi cố ý nói sở thích ăn uống của mọi người với ông ấy, buổi tối chắc chắn sẽ có nhiều món ngon để ăn rồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lần lượt gật đầu.

Như vậy, bọn họ thật sự không cần phải hao tâm tốn sức đi cân nhắc xem buổi tối ăn gì nữa.

Thấy đã gần đến giờ, Trần Phi Tù mời ba người đi theo cậu ta, nói đi qua sớm một chút vì đại tù trưởng Ogad muốn trò chuyện với bọn họ.

Từ lần trước, Bạch Tiểu Thăng chẩn đoán ra căn bệnh của đại tù trưởng Ogad xong, đại tù trưởng tối cao lại tiếp nhận trị liệu theo lối bảo thủ, còn chưa gặp mặt mọi người. Xem ra hôm nay tinh thần và tình trạng sức khỏe của ông cũng không tệ.

Mọi người ra khỏi tòa nhà nơi bọn họ ở và đi chừng mười phút, vào một pháo đài cổ kính khác.

Đây chính là chỗ ở của đại tù trưởng Ogad.

Bọn họ vào đại sảnh, bên trong đã trưng bày một cái bàn lớn được trải khăn trắng, những bộ đồ ăn bằng bạc tinh tế đẹp mắt bày dưới ánh sáng ôn hòa.

Đại tổng quản dẫn người chào đón nhóm người Bạch Tiểu Thăng, kéo ghế cho bọn họ ngồi, mời bọn họ vào chỗ ngồi trước, nói là đại tù trưởng Ogad sẽ nhanh chóng đến.

Sau khi ngồi vào chỗ, mọi người chậm rãi nói chuyện một lát.

Chẳng mấy chốc, đại tù trưởng Ogad và phu nhân Delia đã xuất hiện ở đại sảnh.

Đại tù trưởng Ogad vẫn ngồi trên xe lăn, được phu nhân Delia đẩy tới, chỉ có điều nhìn qua vẻ mặt ông rất tốt, luôn tươi cười.

Mọi người đều đồng loạt đứng dậy chào.

- Mọi người ngồi đi, đừng khách sáo cũng không cần phải ngại. Các người không phải là khách mà là người thân của Osan!

Đại tù trưởng Ogad cười ha hả nói với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, đại tù trưởng Ogad còn nắm tay Bạch Tiểu Thăng, nhã nhặn nói:

- Tiểu Thăng, tôi rất cảm ơn của cậu, Osan cảm ơn cậu, điều này là vĩnh viễn. Hôm nay tôi không gọi cậu là ngài mà gọi tên, xưng hô theo tuổi tác, tôi gọi cậu là Tiểu Thăng, được không? Tôi hỏi qua Awakwalakra, nói xưng hô như vậy có vẻ thân thiết hơn. Cậu thấy thế nào? Nếu cậu không thích, tôi có thể đổi cách xưng hô khác.

Đại tù trưởng Ogad đã nói như vậy, đủ thấy ông thật lòng cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận