Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2280: Quà cảm ơn không thể tưởng tượng nổi (2)

Đại tù trưởng Ogad mỉm cười, dùng ngón tay lại "trượt về phía" dãy núi xa bên này, nói:

- Một mảnh đất rộng lớn như vậy nuôi dưỡng tài sản và cơ hội kinh doanh vô hạn, đủ để cho bất kỳ một doanh nhân nào phải điên cuồng. Ở trong kế hoạch ban đầu của Hogson, Anlos, Brady, bọn họ chỉ hy vọng xây dựng nhà xưởng ở đây, thậm chí hi vọng tham dự vào khai thác nguồn lặng lượng ở dãy núi phía xa.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Phi Tù và ba ông trùm bàn chuyện hợp tác, đồng thời cũng yêu cầu nộp bản kế hoạch ban đầu của bọn họ cho đại tù trưởng Ogad bên kia, lấy điều này để tiện cho đại tù trưởng Ogad tới so sánh.

Chắc hẳn đại tù trưởng Ogad đã cẩn thận cân nhắc qua về những bản kế hoạch ban đầu này.

- Tiểu Thăng, theo những lời cậu đã nói với bọn họ và với tôi trước đó, tôi lại theo lời cậu nói, lấy Eisenlag làm trung tâm, tất cả khai thác đều không bàn với bọn họ, sau này Osan sẽ tìm tới bọn họ. Cho nên, khi cậu bàn lại đã từ chối các nội dung liên quan, đúng không?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Vậy bây giờ là thời điểm để tới xử lý quy hoạch Eisenlag.

Đại tù trưởng Ogad mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu không tò mò về món quà cảm ơn mà cá nhân tôi và Osan dành cho cậu sao?

Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Đại tù trưởng Ogad tặc lưỡi nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:

- Cả mảnh đất từ chỗ này đến dãy núi phía xa kia đều thuộc về cậu.

Những lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt cũng làm cho Trần Phi Tù, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đứng xung quanh phải ngây người.

Đại tù trưởng Ogad đang nói gì vậy?

- Bạch Tiểu Thăng, bây giờ tôi bổ nhiệm cậu làm tù trưởng thứ bảy của thành phố Eisenlag ở Osan, lãnh địa của cậu chính là mảnh đất này, ở dưới tình huống phương hướng quy hoạch chỉnh thể không thay đổi, cậu có quyền lựa chọn bất kỳ người khai thác và phía hợp tác nào. Cậu không cần thay đổi quốc tịch, chỉ cần cậu còn sống một ngày thì cậu chính là chủ nhân của mảnh đất này, hưởng thụ tất cả quyền lợi của tù trưởng. Việc bổ nhiệm này là không thể từ chối, cũng không thể chuyển giao, ban tặng, không thể thừa kế.

Vẻ mặt đại tù trưởng Ogad nghiêm nghị nói mấy câu, làm cho đám người Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc đến ngây ra.

Mấy tù trưởng cấp bậc cao nhất của tiểu vương quốc Osan cùng thành lập quốc hội tối cao để quản lý đất nước, nhưng tất cả công việc đều lấy đại tù trưởng tối cao làm đầu. Đại tù trưởng tối cao có thể bổ nhiệm một vài tù trưởng có đất đai nhỏ.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng lại được bổ nhiệm làm "Tù trưởng" một vùng đất, hơn nữa còn là tù trưởng của mảnh đất tốt nhất Osan.

Nói ra điều này, sợ rằng ngay cả những đại tù trưởng trong quốc hội tối cao cũng sẽ ghen tị với Bạch Tiểu Thăng!

Trần Phi Tù kinh ngạc, sau đó ánh mắt sáng ngời, liên tục ra hiệu Bạch Tiểu Thăng mau chóng nhận lời.

Cậu ta là bạn của Bạch Tiểu Thăng, đương nhiên hy vọng bạn mình sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với mình và Osan.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng không nhịn được thán phục nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ đều không ngờ Bạch Tiểu Thăng có một ngày tự nhiên lại có thể nhận được báo đáp lớn như vậy.

Vẻ mặt phu nhân Delia điềm tĩnh mỉm cười, bà tất nhiên đã sớm biết được tin tức này.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu không muốn sao?

Đại tù trưởng Ogad nhìn Bạch Tiểu Thăng đờ đẫn thì nghiêm nghị nói:

- Chuyện này, cậu cũng không có tư cách từ chối!

Bạch Tiểu Thăng lúc này mới từ trong chấn động lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đại tù trưởng Ogad nghiêm túc liền trịnh trọng dùng lễ tiết của Osan hành lễ với đại tù trưởng Ogad.

- Bạch Tiểu Thăng sẽ luôn ghi nhớ sự ưu ái của ngài ở trong lòng! Tôi sẽ làm tốt tất cả quyền và trách nhiệm của tù trưởng, không phụ sự mong đợi của ngài!

Đại tù trưởng Ogad thấy Bạch Tiểu Thăng đồng ý liền cười ha ha, vỗ nhẹ vào cánh tay của Bạch Tiểu Thăng rồi chỉ ra phía ngoài nói:

- Cậu tới đây, xem thật kỹ lãnh địa của cậu đi.

Bạch Tiểu Thăng ngồi dậy, nhìn về phía bên ngoài tấm kính thủy tinh, ánh mắt di chuyển từ sát thành phố đến dãy núi phía chân trời.

Mảnh đất này rộng lớn, bao la, màu mỡ lại có sức sống bừng bừng, ở dưới ánh nắng hình như tràn đầy sức sống vô hạn.

Trong lòng, trong mắt của Bạch Tiểu Thăng cũng dần dần nóng lên.

Nơi đây đúng là khởi điểm để anh bước về phía độ cao mới của đời người!

Đại tù trưởng Ogad còn ra lệnh cho đại quản gia cho máy bay trực thăng bay từ nơi này tới dãy núi phía xa, muốn để cho Bạch Tiểu Thăng xem thật kỹ lãnh địa này.

Máy bay trực thăng bay một đường tới dãy núi, đồng thời dạo qua một vòng trên không trung của dãy núi xanh tốt.

- Sau khi quay về, tôi sẽ cho người đưa bổ nhiệm chính thức và cả bản đồ cho cậu. Tôi cho cậu thêm một chiếc máy bay trực thăng. Khi nào cậu có thời gian thì tới xem cho kỹ, cố gắng quy hoạch tương lai của nó.

Đại tù trưởng Ogad cười ha hả và nói với Bạch Tiểu Thăng.

Đại tù trưởng Ogad bổ nhiệm Bạch Tiểu Thăng làm tù trưởng của mảnh đất này, xem như là món quà cảm ơn, cũng là nhìn trúng tài hoa và năng lực của Bạch Tiểu Thăng.

Nhân tài như vậy không chấp nhận di dân, không chấp nhận làm đám hỏi, vậy cũng chỉ có thể cho anh lý do khác để ở lại đây, cống hiến tài năng của mình.

- Cảm ơn ngài!

Bạch Tiểu Thăng một lần nữa cảm ơn món quà cảm ơn lớn của đại tù trưởng Ogad.

Sau khi kiểm tra xong “lãnh địa” của Bạch Tiểu Thăng, máy bay trực thăng bay về phía Eisenlag.

Cuối cùng, máy bay trực thăng hạ xuống một chỗ “hành cung” của đại tù trưởng Ogad ở đây.

Sau khi xuống máy bay, đại tù trưởng Ogad và Bạch Tiểu Thăng lại trò chuyện vài câu rồi mới rời đi trị liệu.

Trần Phi Tù cùng đám người Bạch Tiểu Thăng đi nơi ở mới, lãnh địa cũng có, Bạch Tiểu Thăng cũng phải ở chỗ này.

Cũng may, thành phố bọn họ đang ở cách thành phố Auckland và Eisenlag tương tự nhau, chỉ mất hai giờ bay mà thôi...

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng đến nơi ở, vị đại quản gia kia cũng đã tới nơi và mang theo rất nhiều thứ, không ngờ còn vật phẩm riêng tư của đám người Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Bạch, thật xin lỗi, dưới tình huống các ngài không biết chuyện, chúng tôi đã đưa đồ vật của các ngài lên máy bay, bây giờ đưa tới cho các ngài. Mời ngài kiểm tra một chút xem có thiếu thứ gì không?

Đại quản gia áy náy nói.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không tiện nói gì, rộng lượng cười:

- Tôi còn phải cảm ơn ngài đã đưa đồ tới cho chúng tôi đấy.

Đại quản gia liên tục xua tay mỉm cười nói:

- Tù trưởng Bạch Tiểu Thăng, ngài nói lời này sẽ làm tôi tổn thọ mất.

Sau khi tiễn đại quản gia đi rồi, Trần Phi Tù còn trêu chọc Bạch Tiểu Thăng:

- Tù trưởng Bạch Tiểu Thăng, cách xưng hô này hay đấy, xem ra tôi gặp anh còn phải hành lễ rồi, vì tôi còn chưa có thân phận chính thức bên phía chính phủ đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh:

- Về sau chờ cậu thành đại tù trưởng tối cao, đừng mong tôi hành lễ với cậu.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh, cười lại không dám cười, cố nhịn thật vất vả.

Chỗ hành cung này của đại tù trưởng Ogad có quy mô cũng không nhỏ, nhìn như một "tòa thành" lớn, bên trong bày biện rất hiện đại.

Gian phòng ba người Bạch Tiểu Thăng ở tất nhiên là gian phòng tốt nhất.

Sau khi thu xếp xong chỗ ở cho đám người Bạch Tiểu Thăng, Trần Phi Tù nói:

- Tôi tạm thời đi qua xem thử tình hình ba tôi bên kia thế nào, tới giờ ăn trưa tôi sẽ lại tới tìm mọi người.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Trần Phi Tù lại chào hỏi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh xong, mới rời đi.

Chờ cậu ta vừa đi, lúc này Lâm Vi Vi vui mừng hoan hô giống như chim sẻ, nhìn Bạch Tiểu Thăng và cười hì hì nói:

- Không ngờ chúng ta lại là người thân thiết bên cạnh một vị tù trưởng, có phải tù trưởng Bạch cũng nên cho bọn em một chức quan hay không?

Lôi Nghênh cũng cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy cô cảm thấy chức quan của cung nữ nào thích hợp vậy?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Tôi lại không thể làm một phi tử...

Lâm Vi Vi buột miệng nói ra, sau đó thấy Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn cô với ẩn ý sâu xa thì lập tức mặt đỏ lên, mắng:

- Tôi từ chức! Tôi không làm!

Lâm Vi Vi đi như chạy trốn làm cho Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh phá lên cười.

Sau đó, hai người đàn ông này liếc nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Anh có muốn làm đại nội tổng quản không?

- Lăn!

Lôi Nghênh nhổ nước bọt, rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

Lúc này chỉ còn lại một mình Bạch Tiểu Thăng, anh mỉm cười và vươn vai một cái, xoay người đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh vật phía xa.

Dần dần, mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào một điểm.

Chờ sau một phút, trên mặt anh mới hiện ra vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói:

- Lúc này có thể từ từ tâm sự với ba vị Hogson, Anlos, Brady được rồi!

- Mình đã có vốn liếng để đàm phán với bọn họ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận