Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2282: Brady không cam lòng (2)

Sau khi thấy trò chuyện nhiều như vậy cũng tạm được, còn nói chuyện tốt như vậy, Brady cảm thấy đã đến lúc vào vấn đề chính.

- Ngài Hogson, thật ra tôi có nghe được một chút về chuyện gia tộc các ngài gặp phải ở Osan trước đây không lâu, tôi rất bất bình thay cho các ngài.

Brady nói:

- Cho dù thằng bé Alger có nhất thời hồ đồ tham dự vào một việc, nhưng dù sao cũng là xuất phát từ trẻ người non dạ. Nếu nói ra thì chuyện này có thể hiểu được, Bạch Tiểu Thăng cũng chưa chắc đã không sai.

- Đây lại không phải là gia tộc Hogson các anh muốn đối phó với cậu ta, không ngờ cậu ta lại bắt các anh phải trả giá đắt như vậy ở trên phương diện kinh doanh, điều này là rất không nên!

- Cho dù tôi và Bạch Tiểu Thăng đều ở trong một tập đoàn, nhưng thật tôi ghét nhất là cậu ta!

- Cậu ta vì lấy lòng Osan, không ngờ lại không tiếc làm hại lợi ích bên phía tôi. Ngài biết đấy, tôi và cậu ta vốn là cùng một tập đoàn, chúng tôi là đồng nghiệp mà cậu ta còn làm được như vậy, có thể thấy được cách làm người của cậu ta!

Brady nói lời trong lời ngoài rõ ràng đã lộ ra sự bất mãn với Bạch Tiểu Thăng.

Đuôi lông mày Hogson thoáng động, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường, cầm chén lên cúi đầu ung dung uống một ngụm trà.

Đừng thấy vừa rồi bọn họ trò chuyện vui vẻ, thật ra Hogson vẫn luôn chờ đợi Brady nói ra ý định thật sự của cuộc gặp mặt lần này.

Từ lúc vừa vào tòa nhà này, Hogson đã nhân viên trên đường rất ít, có người nhìn qua, thậm chí cũng bị người Brady trừng mắt ép lùi lại, thái độ có vẻ thần thần bí bí.

Hành vi tránh tai mắt của người khác như vậy nhất định là có chuyện không muốn để cho người khác biết.

Cho nên Hogson vẫn luôn chờ đợi Brady mở miệng.

Brady nói lời này, lập tức làm cho Hogson hiểu rõ ý đồ của anh ta.

Hogson là người nào thì Brady cũng vậy, một bên là gia chủ tài phiệt phải có đầu óc thông minh tới mức nào.

Brady tìm ông ta tới là muốn cùng đối phó với Bạch Tiểu Thăng!

Hogson ngẩng đầu toét miệng cười, mở miệng lại nói:

- Đây đều là chuyện quá khứ, bây giờ không phải rất tốt sao? Chúng ta hợp tác với Osan hai bên đều thỏa mãn, đều vui vẻ, đồng thời sẽ càng lúc càng tốt.

Brady thấy mình đã nói “thù hận” với Hogson, ông ta vẫn cười hi hả với mình thì tưởng ông ta không tín nhiệm mình.

Brady dứt khoát nói thẳng:

- Chuyện này làm sao qua được, sao có thể cho qua được chứ?

- Gia tộc các người đã bỏ ra tiền thật bạc thật ở Osan này, bên phía tôi cũng thế!

- Tôi nói cho ngài biết, ngài Hogson, Bạch Tiểu Thăng còn muốn dẫn bạn tham gia vào giới kinh doanh Osan, đó chính là cướp bát an của tôi và ngài!

- Bánh ga-tô chỉ lớn có như vậy, còn chia thêm cho một bên, ngài thật sự sẵn lòng sao! Hơn nữa chúng ta đều biết quan hệ giữa cậu ta và Osan, nếu chẳng may một ngày kia, chúng ta và bên phía bọn họ xảy ra xung đột, tiền thật bạc thật đã ném vào xây dựng, kinh doanh có thể sẽ gặp nguy hiểm!

Brady khuếch đại nguy cơ, chỉ mũi kiếm nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thăng.

Hogson bình tĩnh nhìn Brady nói:

- Vậy ý của ngài Brady là?

Đã nói đến tình trạng này, Brady cũng không ngại làm rõ thêm một chút.

- Chúng ta phải cùng tiến cùng lùi, để ứng phó với phiêu lưu không rõ đến từ Bạch Tiểu Thăng!

Brady trầm giọng nói rõ từng từng câu từng chữ.

Hogson im lặng.

Brady nói tiếp:

- Thật ra trước mắt kinh doanh của chúng ta cũng không có xung đột, chúng ta liên thủ là liên kết mạnh mẽ, có lợi mà không có hại, thậm chí có thể trong tương lai sẽ có một cơ hội thích hợp nào đó gạt bỏ hai phe của Anlos và Bạch Tiểu Thăng ra khỏi cuộc, sau này việc kinh doanh của Osan chính là của chúng ta!

Brady nói lời này đầy khí thế sát phạt.

Anh ta nói dứt lời liền nhìn chằm chằm vào Hogson, trong mắt vô cùng chờ mong.

Hogson hình như cũng có chút xúc động, hình như có dấu hiệu đồng ý.

Brady quyết định rèn sắt khi còn nóng:

- Ngài Hogson...

Không đợi Brady nói tiếp, anh ta lại nghe thấy có người gõ cửa phòng làm việc của mình.

Anh ta muốn nói thì lập tức bị đánh gãy.

Tiếng gõ cửa dừng một lát lại gõ thêm vài cái, thật sự cố chấp.

Hogson nhìn về phía cửa lại nhìn anh ta.

Brady áy náy cười:

- Để tôi đi xem thử!

Brady đứng dậy đi ra cửa, lúc quay lưng về phía Hogson, chân mày anh ta nhíu chặt, trong ánh mắt đầy giận dữ.

Bầu không khí vừa rồi rất tốt, có nhiều cơ hội tốt, khi thấy chỉ cần tăng lên lực thì Hogson sẽ phải đáp ứng!

Lúc này ai tới quấy rối vậy?

Thật đáng ghét!

Brady quyết định vừa mở cửa sẽ chửi ầm lên. Anh ta rõ ràng đã căn dặn bọn họ đừng tới quấy rầy, ai lại không có mắt như vậy!

Brady tức giận, giật mạnh cửa văn phòng.

Ở ngoài cửa, thân tín của Brady nhìn thấy sắc mặt của anh ta, lập tức lo sợ không yên tránh sang bên, để lộ ra người phía sau.

Sau đó, người kia hấp tấp nói khẽ:

- Ngài Brady, bọn họ cứ nhất quyết muốn gặp ngài!

- Ai...

Brady trợn mắt nhìn sang và đột nhiên sửng sốt.

Anh ta chỉ thấy một cao một thấp, một nam một nữ, một người to cao vạm vỡ, một người thướt tha xinh đẹp...

Đây chẳng phải là hai tùy tùng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi sao?

Cơn giận của Brady lập tức bị ép xuống, anh ta theo bản năng đi ra khỏi văn phòng và khép cửa lại.

Động tác này ngược lại làm cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vô thức liếc nhìn về phía sau anh ta.

- Các người tới đây làm gì?

Brady lập tức bình tĩnh, cao giọng hỏi.

Trước khi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mở miệng, Brady đã cười lạnh hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng lại muốn bảo các người tới điều tra công ty của chúng tôi sao? Hai nhân viên điều tra cao cấp của Bộ giám sát của trụ sở chính!

Những lời này đủ giễu cợt, nhưng trong lòng Brady cũng rất tò mò.

Tại sao hai người này lại đến đây?

Lâm Vi Vi mỉm cười tiến lên, khách sáo nói:

- Ngài hiểu nhầm rồi, ngài Brady, chúng tôi không có khả năng muốn tới điều tra tổng bộ Victory của chúng ta, mà tới đặc biệt tặng đồ cho ngài.

- Hả?

Brady nhướng mày, cười lạnh khẽ nói:

- Là Bạch Tiểu Thăng bảo các người tới đưa cái gì?

Lâm Vi Vi lấy ra một tấm thiệp mời, mỉm cười và dùng hai tay đưa tới:

- Ngài Bạch nhà chúng tôi muốn mời ngài ăn cơm.

Mời tôi ăn cơm à?

Brady khẽ nhíu mày, giơ tay cầm lấy tấm thiệp mời lật xem.

Thời gian vào đêm mai.

Bạch Tiểu Thăng này định làm gì vậy?

Chẳng lẽ là muốn hàn gắn lại mối quan hệ với bên tôi sao?

Brady liên tục cười lạnh.

Sớm biết vậy thì trước đây cần gì làm thế chứ?

- Tôi là người tổng phụ trách công ty Victory, công việc bận rộn, không chắc sẽ có thời gian đi đến chỗ hẹn đâu.

Brady giơ cao thiệp mời trong tay và lười biếng nói.

Thái độ này đầy vẻ khinh thường.

- Mời ngài cố gắng đi đến chỗ hẹn, đây là một lần gặp mặt rất quan trọng.

Lâm Vi Vi lại cười nói:

- Đương nhiên, ngài thật sự không muốn tới, ngài Bạch nói vậy tùy ngài, chẳng qua sau này có lẽ ngài sẽ hối hận vì quyết định đó thôi.

Đây là mời khách hay là uy hiếp vậy?

Vẻ mặt Brady trầm xuống, liếc nhìn thân tín bên cạnh và trầm giọng nói:

- Tiễn khách!

Anh ta nói xong cũng không quay đầu lại, quay vào trong văn phòng.

Thấy cửa phòng làm việc đóng lại, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, cũng không nói nhiều liền xoay người rời đi.

Brady quay về chỗ của Hogson, thấy Hogson nhìn tấm thiệp mời trong tay mình thì giơ cao, cười lạnh nói:

- Là Bạch Tiểu Thăng phái người đưa tới, bảo muốn mời tôi ngày mai qua ăn cơm. Ha ha, cậu ta là muốn hàn gắn lại mối quan hệ với tôi, nhưng làm gì có thể dễ dàng như vậy được!

Brady trầm giọng nói:

- Lúc này trong lòng tôi rất tức giận Bạch Tiểu Thăn, không phải một bữa cơm là có thể xóa bỏ được!

Thấy ánh mắt Hogson có ý tứ sâu xa, giống như không mấy tin tưởng.

Để tỏ rõ lập trường của mình, Brady trực tiếp xé tấm thiệp mời thành hai mảnh, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh, giống như cầm thêm một chút cũng chỉ làm bẩn tay mình vậy.

- Hừ, tôi sẽ không đi!

Brady nói.

Hogson mỉm cười nói một câu như vậy:

- Tôi đã nhận lời rồi tới bữa tiệc chiêu đãi này rồi.

Một câu nói với rất ít từ.

Brady kịp phản ứng, lập tức sửng sốt.

Hogson cũng nhận được thiệp mời?

Còn đồng ý à?

Bữa cơm kia không phải chỉ đặc biệt mời mình thôi sao?

Bạch Tiểu Thăng này còn mời ai nữa?!

Hogson mỉm cười đứng lên:

- Hình như Anlos cũng nhận được lời mời.

- Ngài Brady, hôm nay tôi có rất nhiều việc cần phải tranh thủ làm cho xong để ngày mai có thể có thời gian đi dự tiệc.

- Chuyện ngài mới nói, hôm nay lại dừng ở đây thôi nhỉ? Về sau nếu còn có cơ hội, chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.

- Vậy mong ngài thứ lỗi, tôi muốn cáo từ trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận