Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2289: Gặp chuyện ở đầu đường

Ngày thứ hai sau bữa tiệc do Bạch Tiểu Thăng mời, sáng sớm, anh đã lần lượt nhận được điện thoại do ba người Hogson, Anlos, Brady gọi tới.

Ba cuộc điện thoại cơ bản đều giống nhau, đều nói đã theo ý của Bạch Tiểu Thăng, ngày đêm làm gấp, an bài bố trí xong.

Bọn họ chỉ còn chờ một câu nói của Bạch Tiểu Thăng thì sẽ tiến vào chiếm giữ ngoại thành phía tây Eisenlag để thi triển quyền cước.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng đã nói cho từng người bọn họ biết, mình tất nhiên đã đánh tiếng trước với bên phía Osan, đoàn đội công trình của các nhà bọn họ có thể đi đầu tiến vào khu vực liên quan, tiến hành động thổ và khởi công, xây dựng khu nhà xưởng, khu công nghiệp, khu văn phòng cần thiết cho việc kinh doanh của mình.

Mỗi phe nghe vậy đều rất ngạc nhiên, trong điện thoại không ngừng hứa hẹn với Bạch Tiểu Thăng sẽ đích thân theo dõi tiến độ công trình, bảo chất bảo lượng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói, lúc mình không có chuyện gì làm cũng sẽ qua nhìn, khi đi lại không chào hỏi bọn họ.

Điều này vô tình cũng là một áp lực, một sự nhắc nhở, ba bên tất nhiên luôn miệng chào đón, chỉ có điều trong lòng sẽ càng thêm "cảnh giác", càng cố gắng đôn đốc công việc.

Dù sao, nếu chẳng may để cho Bạch Tiểu Thăng xoi ra vấn đề thì có thể sẽ có chuyện lớn rồi...

Sau khi liên hệ qua điện thoại với ba bên, Bạch Tiểu Thăng đi ăn sáng.

Sau đó, anh lại nhận được điện thoại của Trần Phi Tù.

- Tôi nghe nói anh chỉ tốn một bữa cơm đã an bài rõ ràng cho ba ông trùm kia để cho bọn họ bỏ công bỏ sức, xây dựng ngoại thành phía tây Eisenlag, lãnh địa mới của anh à? Hiệu suất này của anh đúng là lợi hại đấy.

Trong điện thoại, Trần Phi Tù mỉm cười nói:

- Đúng rồi, tù trưởng Bạch Tiểu Thăng, anh muốn lúc nào mới thực hiện nghi lễ nhận chức thế?

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát, mỉm cười nói:

- Tuần này cũng không còn mấy ngày, cuối tuần tôi muốn làm việc cùng các phía một chút. Thứ hai, cậu cảm thấy thế nào?

Trần Phi Tù tặc lưỡi nói:

- Anh làm tù trưởng còn tự mình chọn ngày lên ngôi, anh phải biết rằng các tù trưởng khác đều nghe theo sự sắp xếp đấy.

- Ai bảo bọn họ không có một vị đại tù trưởng tối cao tương lai làm bạn chứ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trần Phi Tù cũng cười ha ha:

- Đủ rồi đấy, nghi thức gì đó, tôi sẽ giải quyết giúp anh, cứ quyết định thời gian là vào thứ hai đi.

Cuộc điện thoại này kết thúc, Bạch Tiểu Thăng gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, nói muốn lên đường đi quanh Eisenlag một lần.

Trên danh nghĩa là tìm hiểu phong thái, biết rõ tình hình.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng muốn giải sầu, nghỉ ngơi một chút thôi.

Dù sao mấy ngày qua đều rất mệt mỏi, cho dù là ngồi máy bay trực thăng nhìn lãnh địa, đầu óc cũng không rảnh rỗi lấy một phút, không ngừng suy nghĩ các loại vấn đề.

Nói cho cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải làm bằng sắt, cũng phải cho mình một kỳ nghỉ, thư giãn một chút, cho đầu óc thoải mái không suy nghĩ, như vậy có mới lợi cho sức khỏe.

Lúc đầu, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng nói vậy là muốn đi điều tra nghiên cứu, muốn biết rõ tình hình, cả hai đều mang theo laptop và tất cả vật dụng cần thiết nhét vào túi công văn muốn mang lên.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng ngăn cản bọn họ lại, nói rõ mình chỉ muốn đi chơi một ngày, không làm việc.

Lúc này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới hiểu ra, vô cùng cao hứng cất đồ lại.

Bọn họ tất nhiên cũng muốn đi dạo một vòng, thả lỏng một chút.

Kinh tế, thực lực quân sự của tiểu vương quốc Osan ở trong liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi cũng xem như là tồn tại số một số hai, dựa vào tài nguyên khoáng sản dầu mỏ và có quan hệ tốt với rất nhiều đất nước phát triển, mấy thành phố lớn trong nước đều có thể gọi là thủ đô đẳng cấp quốc tế, Eisenlag là thành phố đứng đầu lại duy trì được nét đặc sắc của riêng mình.

Đi dạo phố mua sắm, nhấm nháp thức ăn ngon, thử nghiệm phong tình ở đây thật sự là một cách hưởng thụ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng căn dặn với quản gia "hành cung" một tiếng, từ chối khéo lòng tốt của quản gia muốn phái vệ sĩ đi theo bảo vệ, chỉ cần một chiếc xe rồi ra khỏi chủ thành.

Sau khi đến trung tâm thành phố, ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe cũng để cho lái xe lái chiếc xe kia quay về.

Ba người thành một nhóm đi dạo trên đường phố Eisenlag vô cùng hăng hái, tiện tay chụp các phong cảnh kiến trúc, thử một vài món ăn ngon mang sắc thái cổ xưa, vui vẻ tới quên cả trời đất.

Trong lúc ba người du ngoạn, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, ngăn cản lối đi của ba người.

Ba người ngạc nhiên nhìn sang.

Đó là một cô gái da đen có làn da "tương đối trắng", vừa nhìn đã biết là con lai, hẳn nhỏ hơn Lâm Vi Vi vài tuổi, khoát một cái túi căng phồng ở một bên vai, một tay vẫn đút ở trong túi.

- Ba người bạn Châu Á, chào các ngài.

Cô gái kia chủ động nhiệt tình chào hỏi:

- Tôi là Lorna, rất hân hạnh được quen biết với các người. Các người có muốn mua vài thứ đồ có ý nghĩa quan trọng không?

Ba người ngẩn người.

Sau khi hiểu rõ đối phương nói có ý gì, mọi người đều lần lượt cười.

Hóa ra cô gái này là bán đồ à...

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Cảm ơn, chúng tôi không cần.

Eisenlag tương đối nhiều người Châu Á, đó chính là một thành phố có cảnh đẹp, một khu danh lam thắng cảnh.

Ở trong khu danh lam thắng cảnh gặp phải người bán hàng, bất kể là trong nước hay nước ngoài đều từ chối là được.

Lôi Nghênh cũng có ý này, trước kia anh ta từng bị mắc lừa không ít lần, đã được Lâm Vi Vi dạy cho thông minh hơn.

- Tôi không thể phải bán cho các người vật kỷ niệm gì đó. Tôi muốn tặng cho các người món quà đến từ Anhadol, thần linh vĩ đại của chỗ chúng tôi, các người muốn từ chối sao? Đó cũng không phải là dấu hiệu tốt đâu, tin tôi đi!

Cô gái tên là Lorna nghiêm túc nói.

Bạch Tiểu Thăng hơi ngẩn người, lại cười.

Xem ra, cô gái này biết rõ người Châu Á kính nể và e sợ thần linh, đang lợi dụng điểm tâm lý này.

- Tiếp nhận chúc phúc của Anhadol, nó sẽ phù hộ các người...

Lorna lấy từ trong túi ra một thứ, vẻ mặt nghiêm túc đưa đến đám người Bạch Tiểu Thăng trước mắt.

Nhưng một giây tiếp theo, bản thân cô ta cũng sửng sốt.

Cô ta lấy ra lại là một cái vòng cổ có giá chữ thật.

Bầu không khí lập tức cứng đờ.

Thần tên Anhadol gì đó rõ ràng không phải là trong hệ thống của thượng đế...

Cho nên nếu món quà của thần chính là giá chữ thập, rõ ràng có chút mạo phạm..

Ba người Bạch Tiểu Thăng lập tức nhìn cô gái Lorna kia với ẩn ý sâu xa.

Đối phương cũng không đỏ mặt, trong thời gian ngắn đã bình tĩnh trở lại:

- Các người có tin vào chùa không?

Thấy ba người không có phản ứng gì, Lorna nhanh chóng thả giá chữ thập vào trong túi của mình.

- Thật sự lỗi, là tôi nhầm. Anhadol vạn năng, mong ngài tha thứ cho sự lỗ mãng của con.

Khi cô gái nói chuyện, một tay không ngừng tìm kiếm trong túi của mình.

Nhưng chắc bên trong có quá nhiều đồ, cô ta sờ thế nào cũng không thấy được cái mình muốn.

- Chúng tôi vẫn đang chờ Anhadol chúc phúc đây.

Lâm Vi Vi thật sự không nhịn được, mỉm cười nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng thấy lúng túng thay cho cô gái.

Vẻ mặt Lorna tự nhiên, quyết định bỏ qua việc tìm kiếm, nói:

- Anhadol là vị thần linh giàu lòng bác ái, ngài đã chúc phúc cho các người, đồng thời dưới hình thức không lấy ra bất kỳ vật ngoài nào.

Cô ta nói xong chợt giơ tay lấy ra một vật nói:

- Các ngươi tới từ phương đông, chắc các người biết được đạo giáo phương đông! Món đồ này có thể nói là vật quý hiếm đã vượt trùng dương được thờ cúng ở Eisenlag nhiều năm, là đồ cổ của đạo giáo, tôi nghĩ nó hẳn có ý nghĩa quan trọng đối với các người!

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay đối phương kia, quả nhiên sửng sốt.

Lôi Nghênh lẩm bẩm nói rõ từng chữ:

- Một xâu... phật châu?

- Phật giáo sao, không phải là đạo giáo à?

Lorna cuối cùng đã kịp phản ứng, sửng sốt nhìn đồ trong tay mình.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cười cũng không được, không cười cũng không được, nhìn cô gái không hiểu sao tự nhiên xuất hiện, bán đồ lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.

- Em gái, hay là thôi đi, chúng tôi không mua bất kỳ vật gì, cũng không tin vào đạo giáo.

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Có thời gian, cô vẫn nên chọn khách du khách khác mà bán.

Cô gái Lorna bị Lâm Vi Vi trêu chọc như vậy liền đỏ mặt có vẻ xấu hổ bỏ đồ lại trong túi tức giận nói khẽ:

- Hừ, một đám thần giữ của...

Cô ta nói dứt lời thì không để ý tới ba người Bạch Tiểu Thăng nữa, đi nhanh qua Lâm Vi Vi, nghênh ngang rời đi.

Khi đi qua sát bên cạnh, cô ta còn cố ý chen giữa Lâm Vi Vi và Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi không để ý, “á” một tiếng suýt nữa ngã xuống.

- Cô nhóc này thật không lễ phép.

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Lorna đã nghênh ngang rời đi, đi được một đoạn đường, cô ta rẽ vào một hẻm nhỏ.

- Thôi bỏ đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười khuyên nhủ.

Lôi Nghênh lại nhíu mày nhìn theo hướng Lorna rời đi, lẩm bẩm nói:

- Hình như có gì đó không đúng.

- Điện thoại di động và ví tiền của tôi!

Lâm Vi Vi lập tức kêu to lên, túi xách tay của cô bị mở ra, hai món đồ bên trong đã không cánh mà bay.

Bạch Tiểu Thăng cũng khẽ nhíu mày.

Giỏi thật, cô nhóc trộm đồ kia đúng là có bản lĩnh!

Lôi Nghênh như một nói, đánh tiếng hai người nói:

- Người còn chưa đi xa, đuổi theo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận