Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 229: Cậu có hỏi qua tôi chưa



Lý Phượng Quan kể đơn giản một chút chuyện đã xảy ra, Trầm Băng nghe được vừa sợ vừa giận.

- Em à, em thiếu tiền thì chị lấy cho em nhé! Em lại làm oan chính mình như thế, tội gì chịu khổ như thế chứ!

Bà Trầm nói chuyện, đứng dậy vừa muốn đi ra, bảo con gái của mình lấy tiền.

Lý Phượng Quan bắt được tay của bà, nghĩ một chút rồi lắc đầu.

- Được rồi chị. Việc của Bạch gia, liền để người của Bạch gia giải quyết đi.

Trầm Băng nhìn Lý Phượng Quan sắc mặt có chút mệt mỏi, lập tức lòng nhói đau, không lên tiếng nữa. Hai người sống đến tần này tuổi, vốn nên tận hưởng niềm vui gia đình, lại bị lũ trẻ làm sứt đầu mẻ trán.

Em mình thật đáng thương!

Lòng của Trầm Băng có chút chua xót.

Bên ngoài, người của Bạch gia càng ngày càng nhiều, bọn trẻ lần lượt đến.

Lập tức ba mươi, bốn mươi người tụ tập cùng nhau.

Cũng may, căn nhà này của Lý Phượng Quan là một trăm tám mươi mét vuông, lúc trước liền đã tính toán cả nhà tụ họp gì đó, nên đã chọn lấy một phòng khách đặc biệt lớn, sau đó trang trí lại đổi thành hai tầng, bỏ đi một phòng ngủ, gia tăng phòng khách cùng phòng bếp, đầy đủ.

Ở phòng khách so với người cùng tuổi trong lứa thanh niên của Bạch gia, Bạch Nhiên càng nổi bật.

Cô và Lý Thu Vân, thím ba của Bạch gia cùng nhau, trong ngoài chào hỏi, mười phần tài giỏi.

Vừa đến bảy giờ, đầu bếp khách sạn mang theo nhân viên cùng với những nguyên liệu và bàn ăn đã chuẩn bị trước đó đến nhà.

Khách sạn cung cấp đầu bếp tới cửa phục vụ, cung cấp bàn, nhưng thu phí cũng không ít, còn phải đặt từ trước, còn ngay lập tức như thế này trừ khi là khách hàng cũ, nếu không dù có thêm tiền cũng không được.

Cái bàn đưa tới dọn xong, trên mỗi cái bàn mặt đều đặt bốn đĩa hoa quả khô và bốn đĩa điểm tâm, đều là loại cực tốt.

Ghế ngồi sau khi được sắp xếp xong Lý Phượng Quan, Trầm Băng từ phòng ngủ đang đi ra, ngồi vào vị trí chủ tọa.

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi, cũng được sắp xếp đi vào tiếp khách.

Bạch Nhiên kiểm tra số người, cuối cùng phát hiện Bạch Phỉ không đến.

- Thím ba, Bạch Phỉ làm sao còn chưa tới?

Bạch Nhiên còn cố ý hỏi.

- Không vội không cần giục nó, nó khả năng lát nữa mới đến.

Thím ba tươi cười nói.

Hôm nay đối với nhà bọn họ mà nói, lại là việc vui đến cửa.

Ở nhà này, bọn họ sẽ chiếm một số lớn cổ phần, căn cứ theo con trai dự đoán, đầu năm nay nhập tiền, sang năm ít nhất có thể tăng giá lên, quá đáng giá!

Chờ thức ăn đều được dọn lên bàn, Bạch Phỉ mới mang theo nữ trợ lý khoan thai mà tới.

Nhìn thấy có người của Dương gia, Bạch Phỉ có chút ngoài ý muốn, lại không có quá nhiều phản ứng, ứng xử một cách tự nhiên.

- Khó trách anh Bạch Phỉ mấy năm ngắn ngủi liền làm được quản lý, thu nhập một tháng hai vạn, loại khả năng đối nhân xử thế này, thật giỏi!

Bạch Nhiên trong lòng thầm khen, lập tức dẫn Bạch Phỉ cùng nữ trợ lý của cậu ta đến chỗ ngồi.

Bên trong, Cô có cố ý lưu lại vị trí cho Bạch Phỉ.

Người đến đầy đủ, yến hội chính thức bắt đầu, từng món ăn nóng được bưng lên đến, đám người nâng ly cạn chén.

Mặc dù, hôm nay không phải sinh nhật của Lý Phượng Quan, nhưng những người trẻ tuổi đến chúc cũng không ít, bà cũng dần dần vui vẻ một chút.

Một bữa rượu mất gần 1 tiếng, sau đó dọn dẹp bàn, những người đầu bếp kia thu thập dụng cụ, ngay cả rác rưởi đều dọn dẹp rồi mới rời khỏi.

Hai bà Lý Phượng Quan, Trầm Băng được chú ba của Bạch gia mời ra.

Trong phòng khách đặt một cái bàn, lấy hai bà lão làm trung tâm, đám người ngồi vây quanh, không có chỗ ngồi thì đi ngồi ghế sô pha.

Chú ba của Bạch Tiểu Thăng lấy ra một tập hợp đồng khá dày.

Bạch Phỉ mỉm cười nhìn quanh.

Người của Dương gia không rõ ràng cho lắm, ngay cả một số người của Bạch gia, ví dụ như Bạch Nhiên đều không rõ ràng đây là có chuyện gì.

Tuy nhiên không quan hệ, chú ba của Bạch gia trong tay cầm một xấp hợp đồng khá dày, bổ sung chú giải vô cùng kỹ càng, đi phát cho mọi người, đám người xem xét liền rõ ràng.

Nguyên bản phòng khách đang ồn ào, lập tức yên tĩnh trở lại.

Mọi người thấy phần "Thỏa thuận chia cổ phần tài sản" kia, thần sắc khác nhau, có kinh ngạc, có mờ mịt, có phẫn nộ, có vui vẻ.

Bạch Nhiên thì mắt có chút trợn tròn.

Nội dung rất rõ ràng, Lý Phượng Quan nhường ra phòng ốc cho tất cả bốn con trai của Bạch gia, sau đó lại chia thành từng phần, mỗi nhà lại đưa cho chú tư giá của từng phần đó.

Cuối cùng chỗ ký tên người đề xuất hợp đồng là Bạch Phỉ.

Bạch Nhiên ngạc nhiên nhìn Bạch Phỉ, đáy lòng không nhịn được hiện ra một câu —— nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Cô luôn luôn kính trọng Bạch Phỉ, nhưng hắn vậy mà không muốn bỏ tiền ra cứu Bạch Song Lôi, lại làm ra một màn như thế, đến lúc này còn nghĩ. . . Thu lợi!

Còn muốn thú lợi trên nhà của bà!

Khó có thể tin. . .

Không biết xấu hổ!

Bạch Nhiên tức run rẩy, lại nhìn Bạch Phỉ, chỉ cảm thấy có loại anh họ như thế này, đều cảm thấy buồn nôn.

- Mọi người xem thật kỹ một chút, có vấn đề gì thì có thể hỏi cháu, cháu còn mang theo trợ lý pháp vụ đó.

Bạch Phỉ trên mặt đầy vẻ chuyên nghiệp và mỉm cười.

Loại mỉm cười này, từng để cho Bạch Nhiên cảm nhận được cổ vũ, phấn chấn. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy buồn nôn!

Người của Dương gia ánh mắt nghiền ngẫm, yên lặng quan sát.

- Mọi người nhìn phần kia, phía dưới điều khoản quan trọng đều có chú giải, bản chính ở trong tay cháu, chỉ là thiếu chút chú giải, ai không rõ ràng, có thể hỏi.

Bạch Phỉ cười tủm tỉm nâng tay lên, trong tay hắn có một bản hiệp nghị chính thức.

Tất cả mọi người giữ im lặng, cha của Bạch Tiểu Thăng là Bạch Minh Hành sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, muốn đứng lên liền bị vợ đứng phía sau đè bả vai xuống.

Chuyện này, xét đến cùng còn phải xem ý của bà nội. Nếu như bà nội không vui, ai cũng không ép buộc được, nếu như bà đồng ý, một mình nhà mình có thể phản đối được ba nhà khác à.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của vợ chồng bác cả, vợ chồng chú ba càng là vội vã không nhịn nổi, về phần vợ chồng chú Tư. . .

Bọn hắn còn có chỗ phản đối sao!

Lý Thu Vân bất lực thở dài.

Bạch Tiểu Thăng ngồi bên cạnh bà Lý Phượng Quan, thần tình thản nhiên, trong tay bưng lấy một ly trà, chuyên chú thổi lá trà.

Hợp đồng trước mắt, hắn cũng không có xem qua.

Dương Thiến Nhi ngồi bên cạnh bà của mình, không nhịn được nhìn trộm hắn một chút.

Mặc dù cô tiếp xúc với Bạch Tiểu Thăng không nhiều, nhưng biết tên này tuyệt không phải người lương thiện, hắn đối với Lý Phượng Quan vô cùng kính trọng.

Tên Bạch Phỉ trước mắt này đang được nước lấn tới, Dương Thiến Nhi không tin Bạch Tiểu Thăng thờ ơ.

Bất quá, chuyện này anh ta sẽ làm gì đây!

Dương Thiến Nhi nhìn chú giải, biết được sự tình đại khái, biết bây giờ chú tư của Bạch gia đang chờ tiền cứu mạng.

Chuyên này là thiếu tiền, không có bất kỳ cái gì có thể thay thế giải quyết được.

Nhất định phải dựa vào tiền!

Mình còn có chút tiền tiết kiệm, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng mở miệng, mình có thể lấy ra cho anh ta dùng.

Dương Thiến Nhi không nhịn được thầm nghĩ.

Dương Thiến Nhi nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Phỉ lại không nhịn được đang nhìn cô, từ lúc ăn cơm, hắn liền lưu ý đến cô gái xinh đẹp này, không nghĩ tới là giới thiệu cho đồ bỏ đi Bạch Tiểu Thăng kia.

Bạch Tiểu Thăng thì sao, nhiều năm ở bên ngoài như vậy, làm được cái gì, nhà cũng không dám về, làm sao so được với Bạch Phỉ mình!

Bạch Phỉ mình lương một năm hai mươi vạn, là thế hệ trẻ tài năng của Bạch gia, Bạch Tiểu Thăng tính là bãi cứt chó! Còn giới thiệu cô gái xinh đẹp như vậy cho hắn!

Bạch Phỉ trong lòng không nhìn trúng Bạch Tiểu Thăng, hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, hắn dù chỉ là một ánh mắt đều không có nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Không ai có thắc mắc phải không.

Bạch Phỉ thu hồi tâm thần, cười hỏi lại.

Không ai trả lời hắn.

Bạch Phỉ đem hợp đồng chính thức, hướng về Lý Phượng Quan đưa tới, cười nói.

- Bà nội, bà ký tên ở chỗ này đi.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Lý Phượng Quan yên lặng cầm lấy phần hợp đồng kia.

Không đợi bà lật ra, bên cạnh một cái tayđưa qua , cầm lấy hợp đồng.

- Bạch Tiểu Thăng?

Lúc đầu Bạch Phỉ vô cùng chờ mong, chỉ chờ Lý Phượng Quan ký tên nhưng lại có người đâm ngang.

- Cậu muốn làm gì!

Bạch Phỉ nhíu mày.

Bạch Tiểu Thăng cười tươi hướng về phía người em họ này, ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nhẹ nhàng đem hợp đồng xé thành hai nửa!

Tất cả mọi người nhìn đến ngây người.

- Để bà nội ký phần giấy tờ bán nhà này, anh có hỏi qua Bạch Tiểu Thăng tôi sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận