Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2291: Lôi Nghênh "Bại trận"? (2)

Lôi Nghênh nhìn cô ta mới đó đã hai mắt đẫm lệ, đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Cô gái này đúng là có tài năng làm diễn viên, kỹ năng diễn xuất quá tốt.

Đặc biệt là câu nói mới vừa rồi, có mười mấy anh chị em phải chăm sóc à?

Quả thật chẳng khác nào bản xin tha thông dụng của đám trộm cắp trong nước - "Trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ đang khóc đòi ăn".

- Đi thôi, cô có chuyện gì đau khổ thì cứ nói với cảnh sát.

Lôi Nghênh hắt cằm về phía mình tới.

Nhìn bản lĩnh này của Lorna thành thạo như vậy, mức độ quan thuộc với địa hình ở đây cùng khả năng thay đổi sắc mặt thì hẳn đã làm không ít chuyện trộm cướp như vậy.

Đối với đám trộm cướp như vậy, cho dù có gương mặt yếu ớt đáng thường thì Lôi Nghênh cũng vẫn thờ ơ thôi.

Trên chiến trường, thứ vô dụng nhất chính là thương hại, nhìn người gầy yếu đáng thương, có lẽ một giây tiếp theo sẽ nhặt vũ khí lên, làm cho người đàn ông vạm vỡ trong lòng vừa cảm thấy thương hại phải ngã vào trong vũng máu.

Những năm qua, Lôi Nghênh thấy nhiều, tất nhiên lòng dạ cũng sắt đá hơn.

Thấy Lôi Nghênh chẳng những không dao động còn muốn đi về phía mình, muốn bắt mình tới Cục cảnh sát, Lorna lập tức nổi giận thu lại vẻ mặt đáng thương, chuẩn bị bất chấp tất cả, lại thử chạy trốn.

Đúng lúc này, bên cạnh, trên đầu tường phía xa, bỗng nhiên lộ ra bốn năm cái đầu nhỏ, một cậu bé đều khoảng bảy tám chín mười tuổi.

- Chị Lorna đừng sợ, bọn em tới rồi!

- Người xấu, đừng tới đây!

- Chị Lorna chạy mau, bọn em tới giúp chị!

- Dùng phân ném người kia!

Cả đám thi nhau mồm năm miệng mười lêu lên.

Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn về phía đám nhóc con, Lorna lại vui mừng.

Đám nhóc con kia "nói được thì làm được", không ngờ lại thật sự liên tục giơ tay, ném đồ về phía Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh lắc mình né tránh, chỉ nghe thấy "bộp bộp" mấy tiếng, từng mảng màu đen vàng nhão dính lên tường.

Lôi Nghênh nhớ lại mình mới vừa nghe được một từ "phân" thì lập tức biến sắc.

Đối diện lại là một trận "mưa đạn" đột kích, Lôi Nghênh chỉ có thể liên tiếp né tránh và lùi lại, không dám đụng vào.

Bên kia Lorna thấy thế cũng không chậm trễ, ôm túi của mình và chuồn nhanh, chui vào lỗ hổng bên cạnh tường bỏ trốn mất dạng.

Lôi Nghênh thấy thế bó tay không làm gì được.

Lại một trận "Mưa đạn" đột kích mãnh liệt, Lôi Nghênh lại tránh.

Chợt có một tiếng hô từ bên kia truyền đến:

- Lui lại!

Đầu tường bên kia xuất hiện một đống đầu lập tức lùi về, chỉ có thể mơ hồ nghe được những tiếng bước chân hỗn loạn dần đi xa.

Lôi Nghênh cầm đồ của Lâm Vi Vi trong tay, nhìn thứ màu đen vàng trên đường và lập tức nhíu mày, nhón chân trở lại.

Sau đó, anh ta quan sát trên mặt tường, lẩm bẩm nói:

- Là bùn à?

Rõ ràng đó không phải là phân thật.

- May là bùn, nếu không thì quá buồn nôn rồi.

Lôi Nghênh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhíu mày nói:

- Bọn họ tìm đâu ra nước và bùn...

Bùn này dường như thoang thoảng mùi khai...

Bảy tám tuổi chính là tuổi đi tiểu và nghịch bùn...

Lôi Nghênh lập tức rùng mình, xoay người bỏ đi mà không hề quay đầu lại.

Về phần cô gái trộm cắp kia, anh không quan tâm nữa.

Sau nửa giờ, ở một căn nhà bỏ hoang trong hẻm nhỏ, Lorna đang cầm ống nước rửa tay cho một đám đứa trẻ con, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:

- Đây là ý kiến của đứa nào, chị nói các em có thấy buồn nôn không hả. Chị rửa sơ qua cho bọn em trước, lát nữa tất cả đều thành thật quay về cô nhi viện, rồi rửa tay lại cho chị. Mỗi đứa ít nhất phải rửa hai lần, không, ba lần đi!

Những cậu bé cười vui vẻ, hoàn toàn không có đứa nào nghiêm túc cả.

Trên người bọn chúng đều mặc quần áo cũ, nhưng vẫn tính là sạch sẽ, chỉ có điều lúc này đã dính một ít “vết bùn” màu đen màu.

Lorna không chỉ rửa tay cho bọn chúng còn cẩn thận dùng miếng vải chấm nước, lau những vết bẩn trên quần áo của chúng nữa.

- Đúng rồi, sao bọn em tìm được chị vậy?

Lorna rửa tay cho bọn chúng xong mới hỏi đứa lớn tuổi nhất.

Cậu bé kia mỉm cười nói:

- Chị không phải nói chị hết tiền tiêu, không có tiền mua kem ly cho bọn em nên tính kiếm ít tiền sao? Em đoán cái là biết ngay chị đi bán đồ, em dẫn bọn nó đến cứ điểm của chúng ta trước đây, thấy giấu túi xách không nên em liền dẫn bọn nó tới chỗ cũ tìm chị. Quả nhiên chị ở đó, còn bị một đại tinh tinh bắt nạt, bọn em tất nhiên phải đi ra cứu chị rồi. Bọn em cũng đâu phải là đối thủ của tên to con kia nên chỉ có thể dùng trí, không thể cứng rắn tấn công hắn được.

Lorna tức giận cười ngược:

- Chị đoán đây là ý của em chứ gì!

Cậu bé này không thấy là nhục còn cười đắc ý nói tiếp:

- Thật ra chuyện bán đồ cứ để bọn họ làm cho, thậm chí bọn em còn có thể 'nhập hàng' nữa..

- Câm miệng!

Lorna nhíu mày gầm lên phẫn nộ và ngắt lời cậu bé nói, sau đó chỉ vào mũi cậu ta:

- Chuyện 'nhập hàng' như vậy, về sau em đừng nghĩ tới nữa, chị càng không cho phép em dạy hỏng bọn chúng.

Cậu bé bị mắng lại không phục trề môi.

Lorna thấy thế thì thở dài, vỗ vào vai của cậu ta và nói giống như với người lớn vậy:

- Lúc đầu là do tôi dạy sai cho em, điều này là không đúng. Lúc đầu chị cũng rất lâu không làm như vậy rồi, còn không phải bọn em thật vất vả mới có cơ hội từ trong cô nhi viện ra gặp chị nên chị mới muốn cho bọn em ăn ngon, chơi vui, mới bất đắc dĩ bí quá hoá liều làm lần này sao? Kết quả thì em cũng thấy rồi, chị gặp phải một tên xương cứng. Nếu em cố ý không nghe lời chị, về sau em cũng sẽ gặp phải tình hình như hôm nay vậy, còn gặp phải người đáng sợ như vậy, hơn nữa không ai có thể giúp đỡ em.

- Tôi đã tìm được công việc đàng hoàng, về sau sẽ không đi nhập hàng gì nữa.

Lorna đi sang bên cạnh, cầm lấy ba lô của mình và nhìn, sau đó đi tới bên cạnh giếng nước, trực tiếp đổ xuống rồi bất chợt xoay người nói:

- Bọn em không được đứa nào học theo tôi!

Những cậu bé thấy thế dù cái hiểu cái không nhưng đều nghiêm túc gật đầu.

Cậu bé lớn tuổi nhất toét miệng cười và nói:

- Có phải vì bạn trai mới của chị nên chị mới quyết định không làm như thế nữa không?

Lorna nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, mắng:

- Bạn trai gì chứ, đó chỉ là bạn bình thường, một người quen biết thôi. Anh ta xuất thân cao quý, làm sao có thể cùng với chị... chị nói em đấy, hàng ngày trong cái đầu quả dưa của em nghĩ những gì vậy? Em mới mười tuổi thôi đấy!

- Em sắp mười một tuổi, em đã là người lớn rồi.

Cậu bé kia toét miệng cười và nói:

- Hay là chị Lorna chờ em, em sẽ lớn nhanh thôi.

- Cút ngay. Nhìn em gầy như cây sậy, sau khi trở về thì ăn nhiều vào, cao khỏe hơn rồi hãy nói.

Lorna cười mắng.

Sau đó tay cô ta chống nạnh, thở dài nói:

- Xem ra hôm nay không thể mời các em ăn kem ly rồi, nhưng cũng may là chị đã mời bọn em ăn quá nhiều thứ, đi thôi, đi chơi một vòng, sau đó chị đưa bọn em quay về cô nhi viện.

Đám nhóc kia lập tức kêu rên, tất cả đều không muốn trở lại.

Lorna đuổi bọn họ ra ngoài như đuổi vịt.

Bên kia, Lâm Vi Vi nghe Lôi Nghênh kể lại mọi chuyện thì quả thật cười đến gập cả bụng.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cx quay đầu đi chỗ khác cười.

- Chỉ có thể trách đám nhóc kia quá mức giảo hoạt, thủ đoạn... không chịu nổi.

Lôi Nghênh buồn bực nói.

- Nói vậy, anh bị mấy đứa trẻ dùng nước tiểu và bùn đánh bại à đại cao thủ?

Lâm Vi Vi cười reo lên.

Lôi Nghênh nhìn xung quanh:

- Nói nhỏ một chút.

- Dù sao em cũng không nhịn được.

Lâm Vi Vi cười ha ha.

Bạch Tiểu Thăng cũng bị chọc cho cười ra tiếng.

- Các người...

Lôi Nghênh bất lực lại phiền muộn, dứt khoát đi nhanh rời khỏi đó.

- Ôi ôi, anh đừng nóng giận, từ từ tâm sự với bọn em về... chi tiết lúc đó đi.

Lâm Vi Vi thấy thế liền mỉm cười đuổi theo.

Bạch Tiểu Thăng cũng đuổi theo hai người.

Lôi Nghênh đi phía trước, gương mặt đỏ bừng, còn tức giận nói:

- Cô nhóc trộm cắp kia, đừng để cho tôi gặp lại đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận