Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2292: Người quen! (1)

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi dạo chơi ở trong thành phố Eisenlag đến buổi trưa, trong thời gian này cũng không ai gọi điện thoại đến quấy rầy đám người Bạch Tiểu Thăng, rõ ràng là sự thanh nhàn hiếm có.

Khi thấy mặt trời ngả về phía tây, ba người cũng đã hơi mệt nên chuẩn bị tìm một chiếc xe quay về "Hành cung" của đại tù trưởng Ogad, kết thúc ngày thả lỏng này.

Nhưng lúc này bọn họ đang ở chỗ đường dành riêng cho người đi bộ, xung quanh đều là cửa hàng kiến trúc cổ, đầu đường cuối đường còn dựng thẳng bảng hiệu cấm xe đi vào để đề phòng phá hỏng con đường lát đá xanh.

Cho nên, đám người Bạch Tiểu Thăng phải đi ra khỏi con đường này mới có thể gọi được xe.

Ba người chậm rãi đi tới cuối đường, thuận tiện trò chuyện về những gì tai nghe mắt thấy trong ngày hôm nay.

Trên con đường này, phía trước phía sau ba người phần lớn là những người trẻ tuổi, túm năm tụm ba đi lại. Có những cô gái đi cùng bạn bè dạo phố, cũng có những cậu thanh niên kề vai sát cánh.

Đương nhiên, không thiếu được nhất vẫn là những đôi tình nhân.

Dù sao phần nhiều các cửa hàng trên con đường này đều bán một vài thứ thú vị và đa dạng, thích hợp để chụp ảnh và lãng mạn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vừa đi vừa trò chuyện, trong lúc vô tình, hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi lại phát hiện ra Lôi Nghênh có vẻ không thích hợp. Hai mắt anh ta nhìn về phía trước, hai người có nói cũng không thấy anh ta trả lời.

- Anh nhìn gì mà chăm chú vậy? Anh ngắm gái đẹp à? Cẩn thận em về mách vợ anh cho anh quỳ bàn chà quần áo đấy.

Lâm Vi Vi cười nói đùa và nhìn theo ánh mắt của Lôi Nghênh.

Sau đó, vẻ mặt cô đang tươi cười chợt nghiêm lại.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía trước cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Cách bọn họ khoảng hai, ba mươi mét có một đôi thanh niên đang đi.

Cô gái kéo tay người thanh niên vừa nói vừa cười, giống như con chim sẻ nhỏ.

Người thanh niên hình như thỉnh thoảng nói với cô ta chuyện gì đó buồn cười, chọc cho cô gái cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc, còn rất dễ nghe.

- Các người có thấy cô gái phía trước rất quen mắt không?

Bạch Tiểu Thăng mở miệng đầu tiên.

Lâm Vi Vi híp mắt lại, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu em không nhìn lầm, đó là người đã trộm ví tiền của em.

Hai người tất nhiên đang nói về cô gái tên Lorna kia.

Cô ta đang ở phía trước!

Lôi Nghênh nhìn chằm chằm vào phía trước, lúc này mới lấy lại tinh thần.

- Các người không nhìn nhầm đâu, chính là cô ta, cô gái ăn trộm đáng giận kia!

Lôi Nghênh híp mắt lại, có phần tức giận nói.

Nói lên cô gái ăn trộm kia, Lôi Nghênh vừa tức lại vừa hận.

Không ngờ cô ta lại tìm một đám nhóc con đầu gấu đi tiểu và nghịch bùn giúp đỡ, hỏng thanh danh cả đời của mình, biến mình thành trò cười.

Đương nhiên, đáng giận nhất vẫn là bản thân cô ta ăn cắp thì cũng thôi, bị bắt bị đánh cũng đáng đời, dù sao cô ta là người trưởng thành, con đường là do mình tự chọn.

Nhưng cô ta lại còn dạy hư đám trẻ con! Điều này là không thể tha thứ được nhất!

Tử Nguyệt – vợ của Lôi Nghênh nhiều lần nói muốn có một đứa con, nói về sau sẽ thương yêu nó, làm cho người rắn rỏi như Lôi Nghênh cũng có một ít vài tưởng, muốn một cô bé ngoan ngoãn giống như áo bông nhỏ, hoặc một thằng nhóc thối tha bướng bỉnh lại không biết phân biệt thiện ác, vậy cuộc sống sẽ có cảm giác thú vị hơn nhiều.

Cho nên giai đoạn hiện nay Lôi Nghênh rất không thích gặp những kẻ dạy hư trẻ con, kể cả phụ nữ cũng không được!

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi chưa lên tiếng, Lôi Nghênh đã lao thẳng đến phía trước, trong miệng ném lại một câu:

- Tôi đi bắt tên trộm kia, đưa cô ta tới nơi cô ta nên tới, cố gắng sám hối một chút về hành vi phạm tội của mình!

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thấy thế cũng vội chạy tới.

Lúc này, Lorna đang kéo tay một cậu thanh đẹp trai người da trắng, tươi cười hồn nhiên.

- Thật muốn cứ đi dạo phố với anh như vậy mỗi ngày, cho dù chỉ đi từ đầu đường tới cuối đường, cho dù cứ đi qua đi lại như vậy em cũng thấy hạnh phúc.

Gương mặt Lorna ửng đỏ, đôi mắt long lanh nhìn người thanh niên da trắng này.

- Anh cũng vậy.

Người thanh niên da trắng dịu dàng nói, còn khẽ sờ lên mặt cô gái đầy vẻ trìu mến.

Lorna xấu hổ cùng khiếp sự, nhưng sau đó ánh mắt lại có chút xoắn xuýt, hình như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng không dám nói.

Nhưng cuối cùng Lorna vẫn hạ quyết tâm nói với người thanh niên da trắng này:

- Nhưng em có mấy lời muốn nói với anh, là chuyện liên quan tới em. Thật ra... Em, em vẫn luôn giấu anh.

Lúc Lorna nói lời này thì dừng lại, hàm răng trắng như tuyết cắn môi dưới như đang hạ quyết tâm thật lớn.

Người thanh niên da trắng nhìn Lorna với ánh mắt yêu thương mà không hề giục, chỉ yên tĩnh chờ đợi.

- Thật ra em chính là một...

Lorna vãn quyết định nói ra.

- Thật ra, cô ta là một kẻ trộm!

Bỗng nhiên một giọng nói thô lỗ lạnh như băng truyền đến, ngắt lời Lorna nói.

Lorna và người thanh niên da trắng kia đều bất giác giật mình nhìn qua.

Vẻ mặt Lôi Nghênh lạnh lùng đứng cách đó không xa, nhìn Lorna.

Gặp lại Lôi Nghênh, vẻ mặt Lorna chợt biến đổi.

Cô ta không ngờ còn có thể gặp lại đại tinh tinh này, còn vào ngày hôm nay, còn ngay lúc này nữa.

Lorna trực tiếp bước tới một bước, chắn trước mặt người thanh niên da trắng, một mình đối mặt với Lôi Nghênh.

- Anh có chuyện gì cứ nhằm vào tôi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy! Robert, anh đi đi!

Lorna quát khẽ.

Không còn sự giúp đỡ nữa, cô ta không nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi tay của Lôi Nghênh, nhưng bất kể thế nào, cô ta cũng không muốn làm liên lụy tới người bạn trai của mình.

Lôi Nghênh ngước mắt nhìn Robert, sau đó lại sửng sốt.

- Là anh!

Những lời này từ trong miệng Lôi Nghênh nói ra, cũng từ trong Robert nói ra, hai người gần như đồng thời mở miệng.

Lorna ngạc nhiên xoay người, nhìn bạn trai của mình:

- Robert... anh, anh quen anh ta sao?

Nếu bọn họ người quen nhau, vậy thì hoàn toàn tiêu đời rồi.

Vẻ mặt Lorna có phần trắng bệch.

Robert "Ừ" một tiếng, ngước mắt nhìn về phía sau Lôi Nghênh, khi nhìn thấy rõ người, tròng mắt anh ta rõ ràng hơi co lại.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng đến bên cạnh Lôi Nghênh, cũng thấy Robert.

- Ái chà, đây không phải là người... người nào đo sao!

Lâm Vi Vi chỉ vào Robert và nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng từ phía xa đã nhìn đối phương nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói:

- Ngài Robert, lại gặp mặt rồi. Tôi chỉ không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây. Chân ngài bị thương đã khỏi chưa?

Robert ở bên cạnh Lorna không phải là ai khác, không ngờ là em trai của Caroline, người đàn ông từng theo đuổi Bạch Nguyệt Phong.

Nhưng sau đó bọn họ nghe nói anh ta bị gãy chân phải ở nhà tĩnh dưỡng, từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa.

Nhưng không ngờ vào giờ phút này, hai bên lại tự nhiên gặp nhau ở đây, đời người đúng là ở đâu cũng có sự ngạc nhiên.

Phản ứng đầu tiên của ba người Bạch Tiểu Thăng chính là: chẳng lẽ Robert cũng bị chị anh ta - Caroline phái tới bên này, muốn âm thầm đối phó với bọn họ sao?

- Anh Bạch, đã lâu không gặp!

Robert cũng cao giọng chào hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông này là người duy nhất mang đến tổn thất to lớn cho chị anh ta, anh ta làm sao có thể không nhớ rõ được.

Bọn họ quả nhiên quen nhau... Lorna ngơ ngác nhìn hai bên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bên kia biết cô ta là một kẻ trộm thì nhất định sẽ nói với Robert.

Làm thế nào, làm thế nào đây? Đây chính là chuyện cô ta vừa muốn nói ra với Robert.

Nhưng vừa rồi đại tinh tinh tự nhiên nói một câu...

Lorna cảm giác sợ hãi hơn bất kỳ lúc nào.

- Ngài Robert, cô bạn đi cùng ngài là một kẻ trộm.

Lôi Nghênh lại lên tiếng lần nữa, nói thẳng ra điều Lorna sợ nhất.

Nhưng chuyện xảy ra trong một giây tiếp đã trực tiếp làm cho Lorna sửng sốt.

Robert ôm lấy vai Lorna, rất thản nhiên nói với Lôi Nghênh:

- Tôi biết, nhưng tôi càng muốn gọi cô ấy là nữ Robin Hood hơn.

Lorna nghe vậy thì ngơ ngác nhìn về phía Robert.

Bạn cần đăng nhập để bình luận