Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 231: Tôi không có hứng thú!



- Tiểu Thăng, tiền này bà không thể nhận, con cứ giữ đi!

Lý Phượng Quan khuôn mặt hiền lành nhìn Bạch Tiểu Thăng, rất là vui mừng nói.

- Con có thể xuất ra một số tiền lớn như vậy để cứu Song Lôi, con quả là một hảo hài tử của Bạch gia chúng ta. Bà rất tự hào về con!

Bạch Tiểu Thăng kiên trì muốn đưa cho bà nền nói tiếp.

- Tiền này, bà phải nhận lấy. Bà là người quán xuyến mọi việc trong nhà, trong tay không có tiền, sẽ không có thự lực. Ngay cả những người thân khác đều có thể ép bà mà nà không có cách nào chống trả, con không muốn phải nhìn thấy những cảnh như vậy nữa!

Bạch Tiểu Thăng đem thẻ ngân hàng nhét vào tay bà nội, sau đó cúi người xuống bên tai bà nói mật mã.

Lý Phượng Quan còn muốn cự tuyệt, lại bị Trầm Băng ở bên cạnh cản lại.

Bà Trầm cười nói.

- Em gái của tôi ơi, cái này là cháu trai em có ý tốt muốn tặng cho em thì em cứ nhận lấy đi!

Nói xong, Trầm Băng tiến tới gần Lý Phượng Quan nói nhỏ bên tai bà ấy.

- Nếu không dùng đến thì có thể để dành đó xem như là vốn cho cháu bà sau này.

Lý Phượng Quan bừng tỉnh đại ngộ, mắt nhìn Dương Thiến Nhi, nhịn không được gật gật đầu vui vẻ.

Dương Thiến Nhi nhìn thấy hai bà lão nói nhỏ với nhau lại còn nhìn mình cười. Nàng trước khẽ giật mình, sau đó thẹn thùng đỏ cả mặt, cũng đoán được hai người đang nói cái gì.

Dương Thiến Nhi vốn là một mỹ nữ, bởi vì thẹn thùng càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.

Khi Bạch Phỉ nhìn thấy trong lòng dâng lên sự đố kị.

Bạch Tiểu Thăng lần này xuống tay thật tuyệt tình. Chỉ sợ là hắn đã đem hết tất cả khoản tiền mà mấy năm nay kiềm được lấy ra nhục nhã mình trước mặt mọi người.

Cả một triệu a!

Nếu không làm được mười năm không thể nào tích lũy được nhiều tiền như vậy!

Xem như cậu có bản lĩnh, xam như cậu điên rồi, Bạch Phỉ tôi đành chịu thua cậu!

Bạch Phỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái, thấy mình đứng ở đây cũng không còn gì thú vị nữa nên đành đi ra ngoài.

- Bạch tổng, ngài chờ tôi một chút.

Nữ trợ lý thấy thế vội vàng kêu một tiếng, giẫm chân một cái lập tức đuổi theo.

Khi nàng kêu một tiếng như thế mọi người ở bên ngoài đều nghe thấy nhưng cũng không ai để ý tới.

Chú Ba, thím Ba của Bạch Tiểu Thăng đang rất xấu hổ, bất quá ánh mắt khi nhìn Bạch Tiểu Thăng không có chút hảo cảm nào. Dù sao thì cũng do hắn phá hủy chuyện tốt của họ còn làm cho con của họ bị mất mặt nữa.

Thím Ba hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút rồi cũng vội vàng rời đi.

Chú Ba cũng hừ một tiếng còn muốn nói gì đó nhưng bị cha của Bạch Tiểu Thăng ngắt lời.

- Lão tam, em hừ cái gì!

Cha của Bạch Tiểu Thăng - Bạch Minh Hành trừng mắt nói tiếp.

- Trở về, dạy lại vợ và con của em đi, bọn họ trong mắt chỉ có tiền không hề có chút tình thân nào! Làm sao thế, còn của anh làm những điều này các người không hài lòng sao? ! Nếu có điều gì không hài lòng em cứ nói với anh. Sao hả nói đi.

Bạch Minh Hành chỉ vào mũi của lão tam mà mắng.

Chú Ba của Bạch Tiểu Thăng không dám lên tiếng, cúi đầu xám xịt rời đi.

- Chính bọn họ đã làm cho Bạch gia mất hết mặt mũi.

Bạch Minh Hành tức giận nói.

Bạch Minh Hành là người có tính tình nóng nhất trong bốn anh em Bạch gia. Các người khác đều sợ ông ấy.

Ông ta mắng khiến cho lão tam phải rời đi. Gia đình của lão đại cũng không đám lên tiếng nữa.

Con gái của bọn họ là Bạch Nhiên, nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng sôi trào, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Mình thua thiệt còn không nói làm gì, ngay cả người mình một mực tôn sùng là Bạch Phỉ giờ cũng trở thành một tên đáng bị kinh bỉ.

Xem ra, không thể lấy sự nghiệp để đánh giá một người. Sự nghiệp có thành tựu, nhưng tâm địa hung ác cũng không không phải là một hình mẫu lý tưởng.

Bạch Nhiên lắc đầu.

Sau ngày hôm nay, hình tượng của Bạch Phỉ trong lòng nàng đã bị sụp đổ.

Mà ấn tượng về Bạch Tiểu Thăng trong lòng nàng, lập tức khắc sâu.

Một lần xuất ra 1 triệu!

Xem ra cũng kiếm được không ít tiền!

Thật thiệt thòi cho mình còn nói sẽ giới thiệu việc làm cho cậu ta, còn nói làm mấy năm sau tiền lương sẽ hơn mười ngàn ...

Bạch Nhiên không tự chủ được mặt đỏ lên.

Hai lãi thái bà của Bạch gia hiện giờ đang rất vui vẻ nhìn cháu mình với con mắt khác xưa.

Mà những tiểu bối của Bạch gia, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng càng thêm sùng bái.

Việc này kết thúc.

Mây đen bao phủ Bạch gia mấy ngày nay cũng lập tức tiêu tán.

Lý Phượng Quan đã hết ưu sầu, tinh thần của lão thái thái cũng thay đổi vô cùng tốt.

Nhìn mọi người vui vẻ, Bạch Tiểu Thăng cũng cực kỳ cao hứng.

Đêm đó mọi người trong nhà tụ hội đến rất khuya sao đó mới giải tán.

Trầm Băng cùng cháu gái Dương Thiến Nhi, lưu lại tại nhà Lý Phượng Quan.

Trở về nhà, Bạch Minh Hành nhịn không được vỗ vỗ bả vai con trai mình.

Con cái có tiền đồ người làm cha như ông ta cũng thật cao hứng.

- Hai người các người đều xem như tiền như cỏ rác nha.

Lý Thu Vân ở bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười nói.

- Một người thì nghe nói có việc liền không chịu được đem hết tiền dành dụm trong nhà xuất ra. Còn một người thì chưa lấy vợ đã đem hết tiền dùng để cưới vợ tặng cho người khác. Cùng hai người các ngươi ở chung tôi phải có trái tim cường đại lắm mới sống nổi a.

Đương nhiên, Lý Thu Vân cũng không phải trách cứ thật. Dù sao cứu người cũng quan trọng.

- Tiền không có, có thể kiếm lại nha, huống hồ, con cũng không có đem tất cả tiền đưa ra ngoài mà.

Bạch Tiểu Thăng nói xong thì lấy ra một tấm thẻ.

- Cha, ở đây có một triệu cha giữ lấy đi.

- Con còn có nhiều tiền như vậy!

Bạch Minh Hành giật nảy cả mình.

Trước sau con trai cũng đã xuất ra hai triệu rồi, vậy mà mắt cũng không nháy một cái.

- Con cùng bạn ở bên ngoài hợp tác làm một phòng huấn luyện, dù sao đi nữa con cũng được xem là một nữa ông chủ nha.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn không có nói bất cứ chuyện gì liên quan tới Tập Đoàn Chấn Bắc. Lúc nào hắn cũng có cảm giác tốt hơn hết là đừng nói cho người nhà biết để tránh cho họ lo lắng.

Chuyện hắn cùng Trịnh Đông Tỉnh hợp tác làm trường huấn luyện, ngược lại có thể dùng để giải thích lai lịch của tiền này.

- Con trai của cha thật có tiền đồ mà.

Bạch Minh Hành thỏa mãn, kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng đem thẻ ngân hàng để vào trong tay cha liền bị Lý Thu Vân đoạt đi.

- Tiền, không thể để ở chỗ cha con được, nếu không có một ngày sẽ bị cha con đem tiền cho người ta cấp cứu!

Lý Thu Vân lạnh hừ một tiếng nói tiếp.

- Đây là tiền để con trai sao này lấy vợ.

Bạch Minh Hành cười khổ, hướng con trai làm cái mặt quỷ, ngược lại cũng không có phản bác, bởi vì ông ta biết tính cách của mình như thế.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, không có xen vào chuyện này, mà trở về phòng lấy ra một cái hộp gấm.

- Mẹ, cái này con cho mẹ nè.

Bạch Tiểu Thăng hướng Lý Thu Vân cưới nói.

Lý Thu Vân mở hộp ra, lập tức kinh ngạc nhảy một cái.

Mặc dù bà ấy không hiểu về phỉ thúy, nhưng đồ vật xinh đẹp như vậy, vẫn làm cho bà ấy nhịn không được tắc lưỡi. Ngay cả Bạch Minh Hành ở bên cạnh cũng khen không dứt miệng.

- Vòng tay này rất đắt phải không?

Chỉ khoảng mấy trăm mấy chục triệu thôi. Bạch Tiểu Thăng gãi gãi mặt chỉ suy nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.

Lý Thu Vân rất ưa thích, cao hứng.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, cũng rất vui vẻ.

Ngày hôm sau là sinh nhật của Lý Phượng Quan cả một nhà đều có mặt đông đủ.

Trước khi tiệc rượu bắt đầu mọi đã nhận được tin tức.

Bạch Song Lôi đã giải phẫu xong, vô cùng thành công, so với kết quả lúc trước bắt sĩ chẩn đoán còn tốt hơn đây quả là một đại hỉ sự a.

Từ trên xuống dưới của Bạch gia đều vui mừng hớn hở.

Nhưng có một người duy nhất không vui đó chính là chú ba Bạch Phỉ. Chỉ mới bà một ly rượu sao đó liền xám xịt rời đi.

Đương nhiên không có ai để ý đến hắn.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc. Trầm Băng, Dương Thiến Nhi, ở lại nhà của Lý Phượng Quan thêm mấy ngày nữa.

Có một ngày Bạch Tiểu Thăng đi thăm bà thì bị Dương Thiến Nhi bắt gặp, giữ chặt, kéo tới một nơi hẻo lánh để trò chuyện.

Hai lão thái bà bắt gặp cảnh đó trong lòng vui mừng cao hứng.

Nhưng hai người đều không biết Dương Thiến Nhi muốn nói với Bạch Tiểu Thăng, không không phải là chuyện tình cảm mà là một chuyện khác.

- Tôi nghe nói anh tốt nghiệp quãng cáo truyền thông có đúng không? Công ty của chúng tôi đang tuyển nhân sự, anh có hứng thú không!

Dương Thiến Nhi thẳng thắn nói.

- Không!

Bạch Tiểu Thăng, cũng dứt khoát trả lời.

- Tôi không có hứng thú!

Bạn cần đăng nhập để bình luận