Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2310: Người phá rối (1)

Levent gọi điện thoại cho ngài Myers – ông chủ của mình, báo cáo lại tình hình từ đầu tới cuối. Sau khi nói xong, Levent bất giác nín thở tập trung tinh thần, cung kính chờ đợi chỉ thị tiếp theo của ông chủ mình.

Bên kia điện thoại trầm ngâm một lúc lâu mới truyền tới một giọng nói trầm thấp lại đầy cảm xúc.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ trao đổi với Anlos. Các người tạm thời cứ ở lại Eisenlag, chờ mệnh lệnh tiếp theo của tôi.

Levent nghe vậy, lập tức cung kính đáp:

- Được, ngài Myers.

Ông ta vừa cúp máy, Jim đã tới gần hỏi:

- Ngài Levent, ba tôi nói thế nào?

Levent không che giấu, truyền đạt lại nguyên văn lời nói.

Jim tất nhiên không có ý kiến gì về quyết định của ba mình, chỉ hỏi:

- Vậy ngài Levent, bây giờ chúng ta...

Chuyện đàm phán đã thất bại, bọn họ ở lại khách sạn – sản nghiệp của gia tộc Anlos thì rõ ràng không thích hợp.

Đi đâu, còn phải xem ngài Levent này nói thế nào.

Đừng thấy Jim là con trai của Myers, nhưng anh ta biết Levent là thân tín nhiều năm của ba mình, thậm chí còn được coi trọng hơn đứa con trai như mình, còn là nhân vật chính trong chuyến đi này.

Cho nên anh ta "hỏi thêm một câu", hoàn toàn là thể hiện ra sự tôn trọng của mình đối với ông ta.

- Khách sạn này là sản nghiệp của gia tộc Anlos, ở đây rất bất tiện. Ngài Jim, tôi thấy chúng ta nên đổi một khách sạn khác để nghỉ tạm, chờ chỉ thị tiếp theo của ngài Myers, được không?

Levent nhã nhặn nói.

- Tôi đều nghe theo ngài.

Jim mỉm cười nói.

Hai người đã cùng quyết định, lúc này liền đứng dậy.

Jim giơ tay ra hiệu cho đám người đi theo phía xa, bọn họ cùng xuống tầng.

Chờ tới khi bọn họ đến đại sảnh tầng một của khách sạn, Tổng giám đốc khách sạn mà bọn họ đã gặp lúc trước liền tươi cười đi tới nghênh đón.

- Mấy vị là muốn đi luôn sao?

Tổng giám đốc khách sạn tươi cười nhiệt tình, nói lời tha thiết.

Suy nghĩ đến việc hai bên cho dù không đạt được nhất trí, gia tộc Anlos cũng vẫn coi trọng gia tộc Myers, sẽ không thể đối xử không chu đáo với bọn họ.

Như vậy rất có khả năng là gia tộc Anlos sẽ cho người tới khoản đãi nhiệt tình hay giữ bọn họ lại.

Lúc này gần tới buổi trưa, Levent đoán có thể ông ta muốn giữ bọn họ ở lại chỗ này ăn cơm trưa.

Đương nhiên, bọn họ không thể tiếp nhận ý tốt này, cũng xem như thể hiện ra chút bất mãn nho nhỏ.

- Ngài Tổng giám đốc không cần giữ lại, chúng tôi sẽ không ăn trưa ở đây.

Levent thản nhiên nói.

Ngài quản gia của gia tộc Myers lộ vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng hơi cao ngạo, thật sự đã thể hiện ra hết phong thái của gia đình giàu có.

Tổng giám đốc khách sạn kia cười xoa tay, vẻ mặt tiếc nuối nói:

- Vậy thì thật sự quá đáng tiếc.

Levent nói xong lại muốn dẫn Jim rời đi, chợt thấy đối phương vẫn cản ở phía trước thì kinh ngạc hỏi:

- Ngài Tổng giám đốc còn có chuyện gì nữa sao?

Tổng giám đốc khách sạn vẫn hơi ngượng ngùng.

- Ngài cứ nói đừng ngại.

Levent hất cằm nói.

- Cái đó...

Tổng giám đốc khách sạn cẩn thận, nói ra miệng:

- Vẫn mong ngài, thanh… thanh toán tiền cà phê kia.

Những lời này thoáng cái đã làm cho Levent sửng sốt.

Ngay cả Jim bên cạnh cũng không thể tin nổi nhìn Tổng giám đốc khách sạn này.

Cái gì? Ông ta bảo bọn họ thanh toán tiền cà phê à?

Vừa rồi bọn họ ngồi xuống nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, đúng là có người đưa cà phê tới nhưng bọn họ không uống một ngụm nào.

Đương nhiên, điều này không phải là trọng điểm!

Trọng điểm, bọn họ là khách, là khách quý đến từ gia tộc Myers!

Nhà Anlos làm vậy tính là đạo đãi khách gì chứ? không ngờ lại bảo những người khách quý như bọn họ trả tiền uống cà phê, điều này quả thật là sai lầm!

Đây là sỉ nhục đối với gia tộc Myers sao?

Vẻ mặt Levent trở nên kinh ngạc, ánh mắt phẫn nộ.

Jim cũng thế.

- Anh lặp lại lần nữa!

Levent trợn mắt nhìn tổng giám đốc khách sạn kia, quát.

Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, đây là vấn đề mặt mũi, vấn đề liên quan đến tôn nghiêm!

Vị tổng giám đốc kia thấy vị khách quý phẫn nộ thì lập tức lo sợ không yên.

Cho dù ông ta không biết thân phận thật sự của đối phương, nhưng trước đó ngài Anlos đã căn dặn, sau khi tù trưởng Bạch Tiểu Thăng gặp mặt bọn họ, nói vậy không phải là người bình thường, tối thiểu là người ông ta đắc tội không nổi.

Vậy không bằng lùi lại một bước, ông ta là một người bình thường không nên làm việc quá tuyệt tình...

Tổng giám đốc khách sạn lập tức cúi người cười làm lành nói:

- Ghi nợ cũng được.

Không nói vậy còn tốt, ông ta vừa nói vậy, Levent và Jim suýt nữa bị chọc giận cho nôn ra máu.

Bảo gia tộc Myers bọn họ bỏ tiền ra đã là sỉ nhục, ghi nợ tính là chuyện gì chứ! Đường đường là gia tộc mạnh nhất của đại lục này lại ghi nợ chỉ vì hai cốc cà phê à?

Chuyện này mà truyền đi, gia tộc Myers bọn họ còn có mặt mũi gì nữa!

Jim đen mặt, trực tiếp lấy một xấp đô la mới tinh từ trong tay của cấp dưới bên cạnh, ước chừng mười ngàn đô ném thẳng vào trên người của vị tổng giám đốc kia.

- Đủ chưa?

Jim nghiến răng nghiến lợi nói.

Vị tổng giám đốc kia vội vàng nhận lấy tiền, cười lấy lòng nói:

- Quá nhiều rồi, nếu không tôi trả lại tiền lẻ cho ngài, hay tích lại trên danh nghĩa của ngài.

Lời này quả thật chính là đâm thêm một dao vào miệng vết thương.

- Tiền còn thừa để cho ông ngậm miệng lại!

Jim tức giận nghiến răng nói.

Ánh mắt Levent thâm trầm, nhìn Tổng giám đốc khách sạn và nói như muốn xác nhận:

- Đây là chuyện ngài Anlos của các người căn dặn sao?

Ông ta thấy, không có mệnh lệnh của ông chủ, một người cấp dưới chắc chắn không dám làm chuyện vô lý như vậy đối với một gia tộc siêu cấp!

Nếu là Anlos căn dặn, vậy Levent cảm thấy mình cần phải liên lạc lại với ngài Myers, báo cáo sự thật về chuyện "nhỏ bé không đáng kể" này!

Chuyện tuy nhỏ, nhìn như không đáng để nhắc tới, nhưng nó đại biểu cho nhà Anlos giẫm đạp lên danh dự của bọn họ!

Cũng phản ánh thái độ hợp tác của Anlos!

Tổng giám đốc khách sạn kia thấy tù trưởng Bạch tức giận sau khi gặp hai người này, vội vàng dè dặt cười lấy lòng nói:

- Hai vị, đây, đây không phải là ý của tôi, cũng không phải do ngài Anlos căn dặn. Đây là yêu cầu của tù trưởng Bạch, các người tuyệt đối đừng hiểu nhầm, cũng đừng làm khó dễ tôi...

Trên thực tế, đây không phải là do Bạch Tiểu Thăng yêu cầu. Lúc đám người Bạch Tiểu Thăng rời đi, Lâm Vi Vi cảm thấy chưa hết giận nên bảo Tổng giám đốc khách sạn thu tiền cà phê của bọn họ, muốn làm cho đám người này phải khó chịu.

Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng nghe thấy nhưng không có phản ứng gì.

Cho nên Tổng giám đốc khách sạn tưởng là ý của "Tù trưởng Bạch", không dám không nghe theo.

- Tù trưởng... Bạch?

Levent vốn sắp nổi giận thì nghe được câu này, lập tức sửng sốt.

“Bạch" không phải là người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt Châu Á đã nói chuyện với bọn họ sao.

Cậu ta là tù trưởng à?!

- Tôi chưa từng nghe nói qua, bên Osan có tù trưởng Châu Á nào còn trẻ như vậy cả.

Jim cũng kinh ngạc nói.

Hai người vô thức nhìn Tổng giám đốc khách sạn với ánh mắt nghi ngờ.

Vị tổng giám đốc kia bị hai người nhìn chằm chằm, cũng có phần kinh ngạc nhưng không dám chậm trễ, vội nói:

- Ngài Bạch Tiểu Thăng là do đại tù trưởng Ogad tự mình sắc phong, là một tù trưởng mới nhậm chức của Eisenlag cách đây không lâu. Sao vậy... Các người không biết à?!

Người đã tới gặp ngài tù trưởng, còn nói chuyện với nhau, uống cà phê với nhau, sao lại không biết thân phận của ngài tù trưởng chứ?

Tổng giám đốc khách sạn kia cũng mờ mịt không hiểu.

Levent, Jim nghe được lời xác nhận, trong lòng thầm giật mình.

Hai người liếc nhìn nhau, không nói một lời đã dẫn người vòng qua Tổng giám đốc khách sạn, bước vội ra ngoài.

Tổng giám đốc khách sạn cầm mười ngàn đô la trong tay, vẫn ngây người nhìn theo.

Không đợi ra khỏi đại sảnh của khách sạn, Levent đã lấy ra điện thoại, gọi lại cho ngài Myers.

Tình hình có thay đổi lớn, một vị tù trưởng dính dáng vào trong đó, chuyện này liền có chút phức tạp!

Đặc biệt tù trưởng này còn có địa bàn ở Eisenlag, vùng đất đang nóng bỏng tay này. Anlos, Brady, Hogson đều kéo việc kinh doanh tới đây, gia tộc Myers cũng nhìn sang bên này, muốn từ chỗ này làm trọng điểm quay về Osan thậm chí Tây Phi...

Levent vội vàng gọi điện thoại nhưng đường dây không dễ dàng kết nối như lần trước, bên phía ngài Myers báo bận.

- Lẽ nào, ngài Myers đã nói chuyện với Anlos.

Levent cầm điện thoại di động với vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.

Người quản gia này cảm thấy mình không đúng lúc truyền tin tức này lại cho ngài Myers chính là không làm tròn bổn phận.

Nhưng nếu hai ông trùm kinh doanh đang thật sự nói chuyện, ông ta tùy tiện làm phiền thì không thích hợp, còn thất lễ nữa.

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Levent cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại.

Bên cạnh, Jim cũng không có cách nào.

...

Giống như bọn họ dự đoán, lúc này Myers đang bận gọi cho Anlos.

Anlos đang ở Châu u, lúc nhận được điện thoại của Myers cũng thấy lạ, bởi vì người của ông ta đã sớm báo cho ông ta biết, cuộc gặp giữa Bạch Tiểu Thăng và người nhà Myers đã kết thúc, hình như bọn họ ra về với vẻ không vui, mà Lorna vốn phải được gia tộc Myers đón đi lại đi theo đám người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Anlos nhận được báo cáo liền biết có chuyện xảy ra.

Chỉ có điều chuyện vậy cũng nằm trong dự đoán của ông ta.

Ông ta tin tưởng, Myers sẽ nhanh chóng tìm tới mình.

Quả nhiên không bao lâu, Myers đã gọi điện thoại tới.

Sau khi hai bên chào hỏi sơ qua, Myers lại đi thẳng vào vấn đề.

- Ngài Anlos, trước đó chúng ta đều biết, có một số việc không tiện nói trong điện thoại, cho nên tôi mới phái người qua. Một là đi đón người, thứ hai cũng là muốn trao đổi với người bên ngài trước để chuẩn bị trước cho cuộc gặp giữa ngài và tôi. Nhưng kết quả không hề làm cho người ta thỏa mãn được.

- Người của ngươi không những từ chối nói chuyện hợp tác với người của tôi, thậm chí còn không muốn giao Lorna cho người của tôi.

- Xin hỏi đây là có ý gì?

Ở trong điện thoại, giọng nói của Myers dường như không hề bận tâm, thậm chí nghe không ra chút cảm xúc nào.

Nhưng càng như vậy lại càng chứng tỏ bây giờ hắn rất mất hứng.

- Không ngờ lại có chuyện như vậy à!

Trong điện thoại, Anlos kinh ngạc nói, giống như ông ta không hề hay biết gì về chuyện này.

- Ngài không biết sao, ngài Anlos. Vậy thì thật thú vị, người ngái phái đi làm việc thế nào, ngài cũng không biết. Hơn nữa bọn họ không báo cáo lại với ngài sao?

Trong điện thoại, Myers cười ha hả nói:

- Lorna là con gái tôi, tôi cho người tới đón về, nói vậy ngài Anlos chắc sẽ không ngăn cản chứ?

- Đó là chuyện tất nhiên!

Anlos quyết đoán nói.

- Còn nữa, gia tộc của tôi muốn tiến hành hợp tác cùng gia tộc của ngài Anlos, ngài Anlos cảm thấy chúng tôi không thích hợp sao?

Myers lại nói.

- Có thể hợp tác với gia tộc Myers, chúng tôi tất nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.

Anlos lại nói.

Nói cũng để anh nói rồi, nhưng chuyện hoàn toàn không phải như vậy!

Anh đang trợn mắt nói mò sao, Anlos?

Myers cố nén cơn giận nói:

- Nếu đã vậy, vì sao kết quả lại thế?

Tôi muốn nghe xem anh giải thích thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận