Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2322: Trong chén rượu, lòng người hiểm ác (2)

Ngoài người chủ nhân là Bạch Tiểu Thăng, phía bên mình có ba người, theo thứ tự là mình, con trai Jim, con gái Lorna, giữa Jim Lorna còn có một ghế trống.

Mà đối diện lần lượt là Trần Phi Tù, Anlos, Brady, Hogson.

Sao hắn vẫn cảm thấy sự mất thăng bằng và không thoải mái khó hiểu như vậy...

Lúc này Myers lên tiếng bảo Jim và Lorna rời chỗ.

- Mọi người cho tôi chút mặt mũi, cùng ngồi vào chỗ đi, hôm nay đừng quá câu nệ.

Trần Phi Tù mỉm cười nói.

Anh đã nói vậy, Myers cũng chỉ đành bảo Jim lại ngồi xuống.

Về phần Lorna, căn bản không có ý định nghe theo.

- Có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Chẳng qua chỉ là thứ tự chỗ ngồi thôi. Bên phía tôi vừa vặn chiếm bốn ghế, vậy bọn họ cũng đành qua bên kia.

Myers chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Hắn đang nghĩ ngợi, Bạch Tiểu Thăng đã nâng ly lên, mỉm cười nói với mọi người nói:

- Hôm nay đúng là một ngày vui mới có nhiều khách quý tới cửa như vậy. Tôi đề nghị chúng ta uống trước một chén, chúc mọi người khỏe mạnh, kinh doanh phát đạt!

Trần Phi Tù, Anlos, Brady, Hogson đều hưởng ứng nâng ly, Myers cũng nâng ly lên theo, tham dự vào trong đó.

Sau khi uống qua ly rượu thứ nhất, Bạch Tiểu Thăng giơ tay bảo người mang thức ăn lên, vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người.

Trần Phi Tù hình như rất hứng thú về công việc của gia tộc Myers ở Đông Phi nên liên tục đặt câu hỏi.

Myers phải cho nể mặt đại tù trưởng tối cao tương lai này, đành mỉm cười trả lời vấn đề.

Đám người Bạch Tiểu Thăng, Anlos cũng sẽ thỉnh thoảng nói chen vào.

Bầu không khí của bữa tiệc này thật ra rất tốt.

Qua ba vòng rượu, ăn qua năm món ăn, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Các vị, hôm nay vui vẻ, chúng ta thoải mái uống đi. Tôi thấy chỉ có ngài Myers nói cho chúng ta và tin tức thú vị trong phương diện làm ăn, các vị cũng nên nói một chút về chuyện thú vị của các vị gần đây, tăng thêm hứng thú nâng ly được không?

Myers nói tới miệng khô lưỡi khô, cũng muốn nghỉ ngơi một lát nên lập tức mỉm cười nói:

- Tôi thấy đề nghị này của ngài Bạch không tệ.

Mọi người cũng gật đầu.

- Vậy bắt đầu từ vị nào nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, hơi nghiêng người nhìn về phía đám người Anlos:

- Tôi là chủ nhân có phải nên nói cuối cùng không?

Mọi người đều không có ý kiến.

- Tôi thấy không bằng dựa theo thứ tự chỗ ngồi của chúng ta để nói đi.

Trần Phi Tù nhìn Hogson, mỉm cười nói:

- Ngài Hogson, ngài trước chứ?

- Tôi à?

Hogson chỉ vào mình, thấy mọi người không có ý kiến gì nên cũng chỉ có thể mỉm cười nhún vai:

- Vậy để tôi tới đi.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Hogson mỉm cười nói:

- Nếu là trước đây, tôi hẳn không có đủ tư cách ngồi cùng bàn với các vị, điều này vẫn phải cảm ơn gia tộc ngài Myers đi Đông Phi, thả ra rất nhiều thị trường bên này, lúc này mới làm cho gia tộc tôi có cơ hội phát triển lớn mạnh, tôi thật ra phải cảm ơn ngài Myers.

Lời nói này nghe lại có phần kỳ lạ như vậy...

Nhưng ở trước mặt mọi người, Myers vẫn cười rộng lượng.

- Trước đây không lâu, có một gia tộc là tồn tại mà chúng ta không dám ngước nhìn, bọn họ muốn trở lại Tây Phi, chủ gia tộc còn liên hệ với tôi, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ tôi. Tôi có thể thật sự bị hù chết sao, buồn cười. Nhưng nếu là mấy năm trước, tôi đâu dám không nghe theo, chỉ có điều bây giờ thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, tôi càng đồng tâm hợp sức với các vị hơn. Vị kia còn muốn dọa tôi sợ, vậy thì có chút buồn cười. Thật sự tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi, hù dọa một chút lại cho chút kẹo là có thể đi vào khuôn khổ sao? Các người nói xem, bất kể người này ở độ cao nào, sao càng sống càng ngây thơ như vậy chứ...

Khi Hogson nói đùa, mọi người ở đây cũng buồn cười, liên tục trêu chọc.

Myers âm thầm nhíu mày.

Hogson nói vậy là có ý gì?

Đây có phải là đang ngầm chế giễu mình không?

Tên khốn kiếp Hogson này điên rồi sao mà dám nói linh tinh ở trước mặt những người này?

Ánh mắt Myers rét lạnh, thoáng qua đã khôi phục lại như cũ, thậm chí còn vỗ tay vài cái.

Bây giờ không có cách nào chứng minh được, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn chỉ đành phải xem như không nghe được thôi.

- Gần đây phía bên tôi cũng có chút chuyện thú vị, có người không ngờ lại cảm thấy tôi là một người có thể vì lợi ích mà bán đứng người đồng nghiệp, còn lấy thù hận xúi giục.

Brady mở miệng, cười lạnh lắc đầu:

- Đúng là quá khinh thường tôi rồi! Tôi à, cho dù rất xem thường nhưng vẫn diễn một hồi, không vì gì khác, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho công ty của tôi, tại sao tôi lại không làm chứ?

Mọi người nhất thời mỉm cười nói ngài Brady quá xấu rồi.

Tròng mắt Myers không khỏi co lại, hơi giật mình nhìn về phía Brady.

Hắn cảm thấy có điều không ổn!

Nếu nói Hogson có thể chỉ trích người khác, vậy chuyện Brady ngấm ngầm hại người đã ám chỉ quá rõ ràng rồi!

Lại trở về bên phía Hogson, sợ rằng ông ta thật sự đang nói mình!

Hai người kia có ý gì chứ?

Bọn họ đổi ý à?

Bọn họ không muốn hợp tác nữa sao?

Cho dù vậy, bọn họ cũng không nhất thiết phải nói ra chuyện này, bọn họ đều điên rồi sao?

Myers nhìn chằm chằm vào hai người, cố gắng nhìn ra ý định thật sự của bọn họ, nhưng hai người này căn bản không nhìn hắn.

Liên tưởng đến chuyện vừa rồi Brady và Hogson cùng đến đây, có thể bọn họ đã sớm âm thầm liên kết với nhau rồi!

Thật hay cho một Hogson!

Thật giỏi cho Brady anh!

Myers thật sự hận đến nghiến răng.

Hai người này cầm được lợi ích, không ngờ sau lưng lại trở mặt!

Không đúng, phải nói là trực tiếp trở mặt mới phải!

Bọn họ còn biết xấu hổ hay không?

Brady thì cũng thôi, Hogson đã ký "ném danh trạng", về sau ông ta sẽ giải thích với Bạch Tiểu Thăng thế nào!

Trong lúc Myers đang suy nghĩ những điều này, Anlos mỉm cười nói:

- Bên phía tôi thì sao, tôi chủ động nói chuyện hợp với một người bạn cũ tác, đúng là loại đặc biệt tích cực đấy, thuận tiện bày mưu tính kế, nói muốn hủy bỏ hợp tác với Osan, phản đối cục diện hợp tác do tù trưởng Bạch Tiểu Thăng thành lập ra! Đúng là có lỗi rồi, ngài Bạch!

Anlos nói những lời này, lập tức làm cho mọi người trên bàn ăn đều im lặng.

Myers từ tức giận Brady, Hogson chuyển thành chấn động, nhìn Anlos với vẻ không thể tin nổi.

Jim và Levent lập tức sợ hãi.

Anlos làm sao có thể nói ra kế hoạch của bọn họ ở trong trường hợp này được!

Đây không phải là để lộ cho đối phương biết sao?

- Người bạn cũ nào vậy?

Sau một chút im lặng ngắn ngủi qua đi, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Anh có thể xem đây là một chuyện đùa nhưng không ai cười cả.

Anlos mỉm cười nhìn Myers, Myers bị ông ta nhìn như vậy thì tim chững lại. Chỉ có điều Anlos cũng dám lật bài trước mặt mọi người, hắn làm sao không sợ hãi được!

Hai bá chủ hàng đầu của giới kinh doanh Tây Phi liên thủ, cho dù là đại tù trưởng tối cao Osan cũng phải nể mặt!

- Là tôi!

Myers uống cạn ly rượu và đặt xuống, ngồi thẳng người, ngạo nghễ nói.

Ngả bài thì ngả bài!

Khi Jim và Levent bên cạnh sợ hãi, lúc này thấy khí thế của Myers tăng cao như vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy hăng hái hơn.

Nhưng một giây sau, lại có người vỗ tay cười to:

- Chuyện đùa này rất hay.

Người nói chuyện chính là Trần Phi Tù.

Trần Phi Tù vừa cười vừa lấy từ trong túi bên cạnh ra một ít tài liệu, mỉm cười nói:

- Chỗ tôi cũng có một chuyện lý thú, có người chuyển cho tôi hai tập tài liệu, nói là ngài Anlos, ngài Hogson đưa ra yêu cầu dừng hợp tác với Osan, còn có lên án ngài Bạch Tiểu Thăng nữa.

Khi Trần Phi Tù nói chuyện còn ném thẳng tài liệu đến trước mặt Myers, mỉm cười nói:

- Ngài Myers xem, có phải rất thú vị không?

Myers nhìn hai tập tài liệu này và hơi sửng sốt, sau đó đầu óc chấn động, trước mắt trống rỗng.

Tại sao tài liệu bị xem là ném danh trạng lại ở trên tay của Trần Phi Tù?

Anlos thấy thế, cười nói:

- Trong chuyện này tôi còn có một phiên bản khác. Lần này, tôi có thể là một người xấu đối với người bạn cũ kia của tôi.

Những lời này làm cho Myers mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt rối loạn.

Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu Anlos đã không muốn hợp tác với mình!

Tất cả là giả, tất cả đều liên kết với nhau!

Làm sao có thể...

Jim và Levent ngạc nhiên tới ngây người.

Trần Phi Tù, Anlos, Brady, Hogson hoặc là cười mỉm hoặc là cười lạnh, hoặc là cười nhạo, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Bỗng nhiên có người vỗ tay, thu hút sự chú ý của Myers.

Myers theo bản năng nhìn sang, lại thấy Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn mình.

- Bây giờ có phải đến lượt tôi nói hay không?

Bạch Tiểu Thăng lại cười nói:

- Ngài Myers có sẵn lòng nghe hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận