Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2333: Cũng không phải là người ngoài (1)

Ngày thứ ba nhận được triệu tập của trụ sở chính, buổi sáng Bạch Tiểu Thăng và đám người Trần Phi Tù, Anlos ngủ lại hành cung cùng ăn sáng, lại trò chuyện một lúc mới từ biệt mọi người, va li nhẹ nhàng lên đường tới đi Bắc Mỹ.

Bởi vì thời tiết, Bạch Tiểu Thăng cũng không thể bay thẳng tới Ganand ở Bắc Mỹ, mà phải đổi chuyến bay ở sân bay quốc tế Ron ở Nam Mỹ.

Trong hành trình bay tới Nam Mỹ thật ra gió êm sóng lặng, không có gì đáng để nói nhiều.

Chỉ là lúc nghỉ tạm trong khoang thương gia, trong lúc vô tình Bạch Tiểu Thăng nghe được tiếp viên hàng không nói chuyện bên Bắc Mỹ đang có bão, sợ rằng chuyến bay đó sẽ phải hoãn lại.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy nhưng không để ý lắm.

Sở dĩ anh lựa chọn hôm nay xuất phát là do chú ý tới thời tiết.

Tới gần mười một giờ trưa, chuyến bay của đám người Bạch Tiểu Thăng thuận lợi đến sân bay quốc tế Ron ở Nam Mỹ.

Sau khi xuống máy bay, ba người đi thẳng đến phòng chờ VIP của sân bay. Sau khi bọn họ đến đây mới phát hiện ra, mỗi phòng Vip đều đầy người, còn có người đứng ở trước màn hình lớn trong phòng chỉ trỏ, châu đầu ghé tai, bàn luận xôn xao.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bảo Bạch Tiểu Thăng chờ, bọn họ chạy đi tìm hiểu tin tức.

Chỉ một lát sau, hai người đều trở về.

Lâm Vi Vi nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, những người này đều là người bay tới Bắc Mỹ, chuyến bay của bọn họ đã hoãn lại. Em tìm được tin tức chuyến bay của chúng ta trên màn hình lớn cũng sẽ hoãn lại, dự tính ít nhất phải chờ đến ba giờ chiều.

- Phải lâu như vậy sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì kinh ngạc nói.

- Đây vẫn tính là lạc quan nhất.

Lôi Nghênh nói tiếp:

- Theo tin tức tôi nghe được là phải chờ đến năm giờ chiều, máy bay tới cũng vô ích, các chuyến bay trước đều đã sắp xếp hết rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua cửa kính ngoài hành lang các đó không xa, thấy thời tiết trong lành thì không nhịn được lẩm bẩm nói:

- Bên kia mưa gió mịt mù, bên này thời tiết thật sự không tệ.

Thời gian này, cho dù là thành phố ở bờ biển Bắc Mỹ cũng không có mưa rền gió dữ. So sánh ra, đường hàng không Ganand vẫn tính là tốt. Có thành phố đã ở vào tình trạng đóng cửa.

- Chúng ta tìm chỗ nào ngồi chờ một lát chứ?

Lâm Vi Vi kiễng chân nhìn phòng chờ đã kín người hết chỗ, nói xong lại nhíu mày.

Bấm ngón tay tính toán phải chờ hết sáu bảy tiếng, chính là nửa ngày, sao có thể chờ ở đây được. Chỗ này cũng sắp hết chỗ đứng rồi, người trong đại sảnh bên kia lại càng nhiều hơn.

- Không bằng chúng ta đi tới thành phố Ron đi.

Bên cạnh, Lôi Nghênh đề nghị:

- Tôi đã hỏi qua rồi, trong thành phố chỉ cách đây có hai mươi phút đi đường, rất gần, có rất nhiều hành khách đều đang thương lượng tới thành phố nghỉ tạm.

- Vậy chúng ta cũng đi thôi!

Lâm Vi Vi lập tức nói.

Lúc này ba người hành lý nhẹ nhàng liền lên đường, không mang theo thứ gì, có hành lý đều sớm gửi qua đường vận chuyển, túi xách rời đi ngược lại cũng thuận tiện.

- Vậy đi tới thành phố cũng được.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng không có ý kiến gì.

Dù sao cũng sắp đến trưa, vừa lúc bọn họ tìm chỗ ăn cơm.

Ba người đã thỏa thuận xong, lúc này liền hành động.

Trong sân bay quốc tế Ron lại có tàu điện ngầm đi thẳng tới trong thành phố. Ba người vốn lo lắng sẽ có nhiều người chờ xe, nhưng khi đến nơi thấy vẫn tạm được , hơn nữa còn xếp hàng có trật tự.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng đi qua đã có ít người, bọn họ tìm một đội và xếp hàng phía sau.

Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện trước bọn họ có năm sáu người, cảm giác bọn họ chắc đi cùng nhau.

Người phụ nữ xếp hàng đầu kiễng chân quan sát tình hình của đoàn tàu, người đứng thứ hai dường như là nhân vật chính – đó là một người phụ nữ trẻ tuổi da trắng, người thứ ba cầm tài liệu trong tay báo cáo với cô ta.

Phía sau nữa chính là mấy người đàn ông mặc bộ comple màu đen, dáng người vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.

Bạch Tiểu Thăng theo bản năng nhìn người phụ nữ xếp thứ hai kia lâu hơn.

Anh chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng hẳn cô ta lớn tuổi hơn Lâm Vi Vi, cô ta có mái tóc vàng tuyệt đẹp, gương mặt xinh xắn chỉ có điều lạnh lùng, làm người ta cảm thấy không dễ thân thiết.

Lúc này, người đẹp tóc vàng kia khoanh tay, nghe người phụ nữ cấp dưới bên cạnh báo cáo, thỉnh thoảng sẽ cứng rắn lắc đầu, chỉ tay đưa ra chỉ thị gì đó cho đối phương.

Người cấp dưới đang báo cáo kia cầm bút trong tay, thỉnh thoảng ghi chép, sửa lại trên tài liệu.

Trong lúc vô tình, người đẹp tóc vàng này ngước mắt nhìn qua, thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn cô ta thì lập tức trợn mắt xem thường.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi khẽ sờ mũi, ngượng ngùng, còn có chút chẳng biết tại sao.

Hai bên không quen biết, người xa lạ vô ý nhìn nhau cũng không đến mức phải trợn mắt xem thường mình chứ.

Còn tưởng là tố chất cao...

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng sẽ hoàn toàn không để ý với chuyện nhỏ nhặt như thế.

Mà Lâm Vi Vi đang nói chuyện cùng Lôi Nghênh, nếu để cho cô nhìn thấy cái trợn mắt xem thường này, chắc chắn sẽ đi tới chỗ đối phương đòi lại công bằng.

Chẳng mấy chốc, một chiếc tàu điện ngầm tới.

Mọi người lên xe theo trật tự.

Người đẹp tóc vàng và cấp dưới của cô ta chiếm một hàng ghế ngồi, ba người Bạch Tiểu Thăng lại ngồi xuống đối diện.

Thật không khéo, Bạch Tiểu Thăng ngồi đối mặt cùng người đẹp tóc vàng này.

Vì thế, Lâm Vi Vi không rõ chuyện vừa rồi của đối phương, còn nháy mắt ra hiệu trêu Bạch Tiểu Thăng, ám chỉ anh nhìn người đẹp.

Vừa rồi tôi đã bị trừng mắt xem thường, cô không thấy được, tôi còn nhìn người ta không phải là tự đòi mất mặt sao.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nói, chỉ là không thể nói rõ với Lâm Vi Vi.

Người đẹp tóc vàng đối diện cầm một cái Ipad trong tay, vẻ mặt chăm chú nhìn nội dung bên trên. Từ sau khi đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, cô ta căn bản không để ý tới ba người đối diện.

Cấp dưới và vệ sĩ ngồi ở gần cô ta đều cố gắng không quấy rầy cô ta.

Bạch Tiểu Thăng cũng lấy điện thoại di động của mình ra, lật xem tin tức liên quan tới thời tiết.

Sau đó không lâu, Lâm Vi Vi hết nhìn tây lại nhìn đông, ánh mắt tò mò.

- Sao vậy?

Lôi Nghênh thấy thế, lập tức tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cũng ngước mắt nhìn Lâm Vi Vi.

- Sao tôi thấy phong cách trong tàu điện ngầm này... lại giống với trong nước vậy.

Lâm Vi Vi lẩm bẩm nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền bảo Hồng Liên điều tra tin tức, lập tức cười.

- Có thể không giống được sao? Đây chính là do công ty trong nước lắp ráp, hơn nữa cô biết không, lão Trịnh bên kia còn tham dự vào trong đó đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói lão Trịnh tất nhiên chính là chỉ Trịnh Đông Tỉnh.

- Thật à.

Lâm Vi Vi nghe vậy liền thấy buồn cười:

- Hóa ra cũng xem như là chúng ta sửa giúp, nhìn như vậy quả nhiên thấy thân thiết hơn rất nhiều.

Lần này đối thoại ba người chỉ dùng tiếng Trung Quốc để nói chuyện, người khác đều không có phản ứng gì.

Chỉ là người phụ nữ cấp dưới bên cạnh người đẹp da trắng kia lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng. Cô ta hình như hiểu được tiếng Trung Quốc.

Người đẹp tóc vàng vẫn cúi đầu nhìn Ipad mà không ngẩng đầu lên, chỉ nhíu mày, trong ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Hình như ba người Bạch Tiểu Thăng quá mức ồn ào, ảnh hưởng đến cô ta.

Trên thực tế, những người da trắng, da đen trong toa xe này đều xì xào nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng vô ý phát hiện ra nhưng giả vờ không nhìn thấy điều này. Cả đoạn đường đi này, anh không muốn có thêm rắc rối.

Hai mươi phút sau, tàu điện ngầm này đến ga ở trung tâm thành phố.

Người đẹp tóc vàng dẫn theo người của cô ta xuống xe trước, sau đó ba người Bạch Tiểu Thăng cũng xuống xe.

Bọn họ đều xuống cùng một ga, lúc xuống xe mỗi bên lại đi tới một lối ra khác nhau.

Sau khi người đẹp tóc vàng cách xa ba người Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ chán ghét:

- Đúng là buồn bực chết mất!

Người cấp dưới đi theo bên cạnh cô ta biết cấp trên của mình vì một vụ kinh doanh gần đó bị phía hợp tác Trung Quốc làm cho bận tới sứt đầu mẻ trán, lần này ở trên đường đi qua Ron thị nghe nói nhân vật quan trọng bên phía hợp tác Trung Quốc cũng tới đây công tác, nên vội vàng tới chỗ hẹn, trong lòng cô ta đang tức giận, mới chán ghé đám người Trung Quốc kia.

- Cô Molia, vừa nãy những người này...

Bạn cần đăng nhập để bình luận