Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2338: Gặp lại "Lừa đảo" (2)

Trần Kiệt Khắc thấy thế vội vàng chạy qua, vô cùng ân cần chủ động mở cửa phòng cho Molia,.

Molia không có phản ứng gì về điều này, đi ra bên ngoài đánh tiếng với người của mình.

Lúc này, trợ lý của cô ta đang thanh toán tiền ở quầy lễ tân của nhà hàng.

Người quản lý nhà hàng kia tươi cười đứng ở bên cạnh.

Đối với khách hào phóng rộng rãi như vậy, ông ta luôn rất cung kính. Chỉ có điều những người này dù sao cũng không hào phóng bằng ba người trước đó.

Trần Kiệt Khắc tiễn đám người Molia ra khỏi nhà hàng, nhìn theo xe taxi chở bọn họ rời đi, vẻ tươi cười lập tức biến mất, giọng điệu phiền muộn nói.

- Mẹ nó, đám phụ nữ nước ngoài thật đáng ghét!

Trần Kiệt Khắc nhổ nước bọt và đi thẳng về phía bãi đỗ xe.

Nhưng anh ta còn chưa đi đến nơi thì điện thoại đã đổ chuông.

Trần Kiệt Khắc lấy điện thoại di động ra, lập tức thay đổi sắc mặt. Người gọi điện tới không phải ai khác mà chính là Phó tổng giám đốc Thăng Tỉnh Quốc Tế - Quách Vân.

- Alo, Tổng giám đốc Quách, tôi sẽ trở lại ngay đây.

Trần Kiệt Khắc mỉm cười nói.

Trong điện thoại lại truyền tới một giọng nói chẳng hề ôn hòa:

- Trần Kiệt Khắc, anh không cần về nữa.

- Dạ?

Trần Kiệt Khắc sửng sốt, lại cười nói:

- Ngài có an bài gì khác sao?

- Anh đã bị sa thải, có hiệu lực ngay lập tức. Sau khi về nước, mời anh phối hợp với cơ quan công an để điều tra về việc tiết lộ cơ mật thương mại.

Bên kia điện thoại, Quách Vân trầm giọng nói:

- Còn nữa, tin tức liên quan tới chuyện anh bị đuổi việc cũng sẽ được đăng trên trang web công ty vào chiều nay, đồng thời sẽ thông báo với phía hợp tác của chúng ta...

Nghe đến đây, Trần Kiệt Khắc quả thật ngây người:

- Ngài.. ngài Tổng giám đốc Quách, ngài làm vậy là có ý gì, tôi… tôi đã làm gì, alo, alo...

Bên kia đã cúp máy.

Mặt Trần Kiệt Khắc trắng bệch như tờ giấy đứng ở đó.

Là những chuyện anh ta lén làm đã bị tra ra, hay là chuyện thẻ xanh nước M?

Vậy sợ rằng anh ta sẽ có phần ăn cơm tù trong nhà giam mất.

Làm thế nào lại thành ra như vậy chứ? Sao đột nhiên lại như vậy...

Dù đánh chết Trần Kiệt Khắc cũng không nghĩ ra.

Anh ta càng không ngờ tới người mình vừa đắc tội ở trong phòng riêng của nhà hàng là ông chủ phía sau của mình.

Chỉ có thể nói, tất cả những điều này đều là số mạng...

Sợ rằng Molia cũng không ngờ mình vừa đe dọa Trần Kiệt Khắc, kết quả quân cờ này bị phế bỏ. Nếu cô ta biết được, sẽ khó tránh khỏi vô cùng buồn bực...

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng đã tới sân bay.

Trên đường, Lâm Vi Vi gọi điện thoại cho Quách Vân.

Quách Vân biết được tất cả thì vừa sợ lại giật mình, không ngờ Trần Kiệt Khắc bên cạnh lại lén liên hệ với doanh nghiệp bên ngoài để lộ hành trình của mình, vậy mà mình lại hoàn toàn không biết gì cả, thật sự có nghi ngờ không biết cách nhìn người.

Anh ta đoán, đến lúc đó thằng nhóc Trần Kiệt Khắc này sẽ nói với mình là trong lúc vô tình gặp được Molia, nói đối phương muốn nhân cơ hội nói chuyện với mình một lát.

Mình chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều.

Anh ta tuyệt đối không ngờ được tất cả những điều này lại bị ngài Bạch – người đứng phía sau tập đoàn bắt gặp, đây không phải là ý trời thì là gì.

Trong điện thoại, Quách Vân nói nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.

Đồng thời, anh ta cũng muốn gặp Bạch Tiểu Thăng, khi biết đám người Bạch Tiểu Thăng sắp lên máy bay rời đi, anh ta cũng rất tiếc nuối.

Sau khi Lâm Vi Vi cúp máy, Quách Vân liền trực tiếp gọi cho Trịnh Đông Tỉnh, nói tất cả chuyện này cho anh ta biết.

Nhân vật số một và số hai của Thăng Tỉnh Quốc Tế trao đổi tin tức, chuyện Trần Kiệt Khắc lại được an bài rõ ràng...

Biết được Bạch Tiểu Thăng ở thành phố Ron, Trịnh Đông Tỉnh còn gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Đông Tỉnh không nói nửa lời về chuyện làm ăn, mở miệng đã mắng Bạch Tiểu Thăng một trận, nói anh làm tài chủ Châu Phi, cuối cùng cũng bỏ được cái ổ của mình mà rời đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười mắng Trịnh Đông Tỉnh một trận, nói ảnh của anh ta trong tin tức quả thật lại béo lên rồi, người khác béo rảnh rỗi đi ra ngoài ăn, anh ta càng bận càng mệt lại càng tăng cân...

Hai người này nói chuyện quốc tế đường dài, lại không có một câu nào nghiêm túc, chỉ nói xấu nhau một hồi rồi kết thúc, nhưng trong lòng hai bên lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mãi đến cuối cùng hai người sắp cúp điện thoại mới căn dặn nhau một câu chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá vất vả.

- Nói vậy, lão Trịnh đã biết chuyện của Trần Kiệt Khắc rồi. Nếu không sẽ không thể gọi điện thoại tới nhanh như vậy, nhưng sao anh ấy không nhắc tới một chữ nào chứ?

Lâm Vi Vi nói với Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh cười:

- Chuyện đó đáng để lãng phí một giây tiền điện thoại sao?

Lâm Vi Vi nghĩ lại cũng thấy đúng, lập tức nhún vai.

Ba người trở về phòng chờ máy bay, tới phòng VIP khách quý, người ở đó đã giảm đi rất nhiều.

Bọn họ vừa hỏi mới biết được, thời tiết khu ven biển Bắc Mỹ đã trở nên tốt hơn, đủ điều kiện để bay rồi.

- Bây giờ là hơn hai giờ, xem tình hình thế này phải ba bốn giờ nữa... Chuyến bay của chúng ta mới có hi vọng.

Lâm Vi Vi nói.

- Hi vọng là vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Thời tiết là lĩnh vực của ông trời, không ai có thể dám khẳng định chắc chắn được.

Mấy người đi qua mấy phòng chờ Vip, không ngờ lại tìm được chỗ ngồi. Có thể ngồi xuống chờ, cuối cùng cũng vẫn không tệ.

Nửa giờ sau, Molia dẫn theo cấp dưới cũng đến phòng chờ Vip, vừa vặn tìm được chỗ ngồi ở bên cạnh phòng của đám người Bạch Tiểu Thăng, hai bên cách nhau một tấm kính mờ.

Sau khi ngồi xuống, Molia hình như lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng riêng của nhà hàng.

Bị mấy tên lường gạt nói hàm hàm hồ hồ mấy câu, lừa gạt mình cái gì cũng phun ra hết, ngay cả giá quy định cũng sắp nộp lên, thật sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Cũng không biết những tên lừa đảo này có bị bắt hay không nữa!

Molia tức giận nói:

- Đáng tiếc, cho dù bị bắt cũng chỉ bị xử phạt nhẹ, đúng là không thể hả giận được.

Nếu như có thể, cô ta không ngại bỏ tiền bỏ sức ném ba người kia vào trong tù nhốt lại mấy năm.

- Mong ngài bớt giận, tôi nghe nói bên này xử phạt đối với lừa đảo là dùng roi, bắt được đánh trước mười roi, loại đánh tới da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa đấy.

Trợ lý an ủi.

- Hình phạt bên này là vậy sao? Sao tôi nhớ không phải vậy chứ?

Molia nhíu mày nói.

Trợ lý hơi chột dạ nói:

- Tôi cũng chỉ nghe nói thôi.

- Chỉ có mười roi à, vậy cũng quá ít đi.

Molia nói thầm.

Trợ lý này liền nói ngay:

- Vậy hai trăm roi, đánh cho bọn họ không thể tự chăm sóc cho bản thân được.

Lúc này Molia mới thỏa mãn gật đầu.

Trong phòng bên cạnh, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng trò chuyện về cô ta.

Lâm Vi Vi còn nói:

- Người phụ nữ Molia kia nhìn rất thông minh, sao ngay cả cơ hội nghe giải thích cũng không cho thế? Phải biết trò chuyện với chúng ta cũng cùng cấp với Quách Vân đấy. Người phụ nữ ngu ngốc này đúng là xui xẻo.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh chỉ mỉm cười.

Hai bên đều không hiểu được, sau một tấm kính chính là người bọn họ đang giễu cợt.

Chờ hơn một giờ, đám người Bạch Tiểu Thăng nghe được phát thanh thông báo chuyến bay đã đến, có thể đăng ký.

Ba người đứng dậy, đi theo đám người đi về phía lối vào.

Vị trí này của bọn họ vẫn có ưu thế, sau khi qua sẽ đi lên hàng đầu.

Ba người không chú ý thấy nhóm người Molia ở phía sau hàng của bọn họ.

Hai bên ngồi gần nhau lại bay cùng một chuyến máy.

Đám người Molia không để ý đến ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng đăng ký xong liền đi thẳng tới khoang thương gia, nhưng vị trí của bọn họ lại không sát nhau mà cách một chỗ ngồi.

Chờ sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, mỗi người đều điều chỉnh thử ghế ngồi, hoặc là kiểm tra đồ dùng bên cạnh, không ai để ý đến Molia đi tới, thật không khéo lại trực tiếp ngồi ở chỗ trống kia.

Người của Molia đều ngồi ở khoang phổ thông phía sau.

Sau khi ngồi xuống, Molia cúi đầu lật xem tài liệu mình mang theo bên cạnh, chỗ ngồi có tính riêng tư cao nên cô ta cũng không phát hiện ra ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bởi vì đã đến giờ bay, máy bay sắp di chuyển vào đường băng.

Sau một lát, máy bay lại cất cánh.

Không lâu sau, tiếp viên hàng không đẩy xe đưa đồ uống tới.

Molia cũng không ngẩng đầu lên, cho rằng tiếp viên hàng không đang hỏi mình liền cao giọng nói:

- Cà phê.

Mà bên cạnh cũng đồng thời truyền tới một giọng nói:

- Hồng trà, cảm ơn.

Sau một tiếng này, hai người đều không khỏi sửng sốt, cảm thấy giọng nói này dường như rất quen tai, cả hai đều thò đầu nhìn qua.

Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng và Molia vừa vặn nhìn nhau.

- Là cô.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

- Là anh!

Molia giật mình trợn tròn mắt, quả thật khó có thể tin được.

Sau đó, Molia lại thấy người ngồi trước mặt đứng lên quay lại nhìn mình. Đó chính là người phụ nữ Trung Quốc kia.

Mà phía sau cũng truyền tới một giọng nói ồm ồm trầm thấp:

- Ha ha, thật đúng là khéo.

Molia nhìn trước nhìn sau rồi hoảng loạn.

Chúa ơi!

Cô ta tự nhiên bị bọn bắt cóc bao vây ngay ở trên máy bay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận