Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2341: Hai người quá khoa trương (1)

Molia thấy Bạch Tiểu Thăng cởi trói cho mình, hai người đi cùng anh cũng cởi trói cho hai cô gái trong phòng.

- Các người rốt cuộc muốn gì?

Molia khóc lóc nói với Bạch Tiểu Thăng.

Cô ta đang sợ hãi nên vừa rồi hoàn toàn không nghe được Bạch Tiểu Thăng nói cái gì.

Bây giờ cô ta không tin bất kỳ người nào, lại quá mệt mỏi muốn suy sụp rồi.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát rồi lấy một cái điện thoại ra:

- Đây là điện thoại di động của cô.

Molia tất nhiên nhận được điện thoại di động của mình. Cô ta giơ tay ra rồi rụt lại, muốn cầm lại không dám cầm.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nhét điện thoại vào trong tay cô ta, hỏi:

- Cô có số điện thoại của Quách Vân không?

Molia sửng sốt.

Cho dù người này muốn vơ vét tài sản cũng nên tìm người nhà của cô ta mới đúng, tìm Phó tổng giám đốc Thăng Tỉnh Quốc Tế Quách Vân cũng vô dụng thôi.

- Nếu cô không biết thì chỗ tôi có, bây giờ cô gọi điện thoại cho anh ta đi!

Bạch Tiểu Thăng dùng giọng điệu có phần cứng rắn nói.

Bạch Tiểu Thăng thật sự hết chịu nổi cô gái này rồi. Tại sao mình lại bị xem thành người xấu, dù có giải thích thế nào cũng không rõ chứ?

Molia thật sự có điện thoại của Quách Vân, còn lấy được từ chỗ của Trần Kiệt Khắc.

Ở thành phố Ron, sở dĩ cô ta không chủ động gọi cho Quách Vân mà lựa chọn để Trần Kiệt Khắc làm "người trung gian", là bởi vì Quách Vân không thích bị người khác quấy rầy, muốn gặp anh ta thì nhất định phải hẹn trước với thư ký.

Lúc này, Molia cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể liên lạc với ai đó, cô ta có thể sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Điện thoại vừa kết nối, Bạch Tiểu Thăng lại cầm điện thoại tới.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Molia, Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại lùi lại vài bước, quay lưng lại.

- Alo, ngài Quách Vân sao?

Molia nghe được một câu như vậy, những lời này sau đó thì nghe loáng thoáng không rõ ràng.

Trong lúc Molia đang nghi ngờ, Bạch Tiểu Thăng đã xoay người lại, đưa điện thoại cho cô ta.

- Cô Molia à, tôi là Quách Vân của Thăng Tỉnh Quốc Tế.

Molia "Alo" một tiếng, bên kia điện thoại đã truyền tới một giọng trầm lắng đầy xúc cảm.

Giọng nói này được yêu thích hơn người bình thường, lại thêm dãy số trên điện thoại là do mình lấy được, Molia xác định bên kia điện thoại chính là Quách Vân, lập tức nói:

- Ngài, ngài Quách Vân, tôi là Molia...

Molia muốn cầu cứu nhưng lại không dám.

- Cô Molia, bây giờ tôi có hai chuyện muốn nói với cô.

Quách Vân nói thẳng trong điện thoại:

- Đầu tiên, người trước mặt cố đáng để tín nhiệm, anh ấy là... bạn tốt nhất của ông chủ chúng tôi! Thứ hai, ngài ấy cho rằng bên tôi có thể hợp tác với tập đoàn của các cô nên chúng tôi đồng ý hợp tác với tập đoàn các cô, lại dựa theo điều kiện mà cô đã bàn bạc với ngài ấy trước đó, tôi sẽ lập tức gửi thư chính thức cho tập đoàn của các cô. Mười phút sau, cô có thể xác định...

Cuộc trò chuyện này trước sau không quá năm phút, mãi đến khi cúp máy Molia vẫn bối rối, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin nổi.

- Cô Molia, lúc này cô đã tin tôi không phải là người xấu rồi chứ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Molia gật đầu.

Chẳng những không phải là người xấu, Bạch Tiểu Thăng không ngờ chỉ một cú điện thoại đã làm cho Quách Vân của Thăng Tỉnh Quốc Tế đồng ý hợp tác với bọn họ, điều này quả thật là không thể tin nổi.

Điều này lại lập tức làm cho Molia vô cùng tò mò về thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Nghe Quách Vân nói, người này là bạn của Trịnh Đông Tỉnh – ông chủ của Thăng Tỉnh Quốc Tế...

Vậy bạn gì có thể trực tiếp quyết định sách lược lớn của một công ty lớn như vậy ?

Còn nữa, ở trong điện thoại Quách Vân đã thêm một câu, Trần Kiệt Khắc đã bị tập đoàn xoá tên.

Đây cũng điều làm cho Molia âm thầm kinh hãi.

Guan hệ giữa Trần Kiệt Khắc và bọn họ đã bị những người trước mắt này nhìn thấy được, anh ta lại rơi vào kết quả thế nào?

Tất cả những điều này cộng lại đều chứng minh người Trung Quốc trước mắt này tuyệt đối không tầm thường!

Cô ta còn có thể xác định được một điểm đó chính là người này tuyệt đối không phải là người xấu.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi đi tới, đưa một cái túi cho Molia nói:

- Cô Molia, đây là đồ của cô, cô xem có thiếu thứ gì không?

Lôi Nghênh cũng đi tới, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đã gọi điện thoại báo cảnh sát theo địa chỉ ngoài quán trọ rồi.

Những người ở đây đúng là súc sinh, hai cô gái kia... thật là thảm.

Bạch Tiểu Thăng cũng liếc nhìn hai cô gái kia.

Chỉ thấy các cô co rúm lại một góc, cùng kéo một chiếc chăn bẩn che người, ánh mắt hoảng sợ lại đề phòng nhìn tất cả mọi người.

Bạch Tiểu Thăng biết tinh thần các cô ấy đã yếu ớt không chịu nổi, đám người mình ở đây cũng không thể làm cho các cô ấy có cảm giác an toàn.

Lại thêm mùi trong gian phòng này thật sự làm cho người ta rất khó chịu.

- Chúng ta vẫn nên ra ngoài chờ cảnh sát tới đây đi.

Bạch Tiểu Thăng nói với mọi người.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên không có ý kiến gì, Molia cũng gật đầu.

Chờ ra khỏi gian phòng này, Molia mới phát hiện ra đại sảnh bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, ba bốn người nằm rải rác, có người hôn mê, có người đang run rẩy.

- Đây đều là do các người làm à?

Molia không nhịn được nói, sau đó liền ngậm miệng lại.

Còn cần phải hỏi nữa sao.

Hơn nữa cô ta đã chứng kiến qua sự lợi hại của người to con kia rồi.

- A, người tài xế kia không có ở đây à?

Molia bỗng nhiên nói.

Trong đám người nằm trên mặt đất không có người đàn ông lừa cô ta tới đây.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng nhìn xung quanh.

- Là thiếu một người.

Lôi Nghênh trầm giọng nói, chỉ tay vào một góc khuất:

- Đáng lẽ nằm ở đó.

Đúng lúc này, ngoài quán trọ vọng tới từng tiếng xe máy, từng ánh đèn chói mắt chiếu vào trong bóng tối.

Nghĩ chắc cảnh sát địa phương sẽ không tới nhanh như vậy, càng không lái xe máy tới, Molia lập tức chợt biến sắc:

- Hỏng rồi, đây là đồng bọn của chúng, chúng ta đi nhanh lên!

Nhất định là tên trốn thoát đã gọi điện thoại bảo người tới.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, nhìn căn phòng và trầm giọng nói:

- Vẫn không thể đi được.

Bên trong còn có hai cô gái vô tội.

- Bọn họ có không ít người tới, nếu chúng ta không đi sẽ muộn mất.

Molia sốt ruột nói:

- Còn nữa, bọn họ rất có khả năng mang theo súng.

Molia nhấn mạnh một câu cuối cùng.

Cho dù người cao to kia có giỏi đánh nhau mấy đi nữa thì đối mặt với vũ khí nóng cũng chỉ là cơ thể máu thịt.

Bạch Tiểu Thăng đảo mắt nhìn qua, thấy bên cạnh có một bia ngắm bằng gỗ thô ráp, phía trên cắm từng miếng sắt dày làm phi tiêu, nhìn càng giống với phi đao hơn. Lúc này, anh lặng lẽ đi tới, rút chúng ra.

Lâm Vi Vi không nói một câu, chạy thẳng đến trên quầy rượu bên cạnh, cũng thu lấy những phi đao nằm rải rác ở đó.

Molia thấy cảnh tượng như vậy liền giật mình trợn tròn mắt.

- Anh sẽ không định dùng nó để đối phó với súng trong tay bọn chúng chứ.

- Thú vị đây.

Lôi Nghênh khoanh tay mỉm cười nói, giống như lát nữa không phải là anh đi phía trước đấu tranh anh dũng vậy.

Điên rồi, những người Trung Quốc này đều điên rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận