Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2342: Hai người quá khoa trương (2)

Bọn họ thật sự cho rằng mình đang đóng phim công phu, có thể cầm nó để đối phó với súng trong hiện thực sao?

Molia ngạc nhiên.

Cho dù cô ta là một người phụ nữ cũng biết điều này đều là giả.

Bạch Tiểu Thăng lấy hết những thanh phi đao ở trên quầy, sau đó nhảy lên, trực tiếp ngồi ở trên quầy, bình tĩnh nhìn ra cửa.

Lâm Vi Vi cũng cầm phi đao nhặt được qua.

Những phi đao này cộng lại cũng không ít, khoảng chừng ba mươi mấy cái.

- Anh đánh bọn họ, tôi yểm trợ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dứt khoát nói với Lôi Nghênh một câu.

Lôi Nghênh lập tức mỉm cười:

- Không thành vấn đề.

Đám người điên này!

Molia nhìn hai người này với ánh mắt bối rối, sau đó chạy thẳng đến phía sau quầy rượu và trốn vào.

Lâm Vi Vi cũng đến phía sau quầy rượu, chỉ có điều cô không trốn đi mà ngồi ở một chỗ, thò đầu nhìn bên ngoài giống như xem trò vui.

Vừa vặn, Molia đang ở dưới chỗ cô ngồi.

Molia ngửa đầu liền nhìn thấy Lâm Vi Vi.

- Cô không trốn sao?

Molia không nhịn được hỏi.

- Tôi càng thích xem trò vui hơn.

Lâm Vi Vi toét miệng cười.

Tôi hỏi rồi, lại là một người tinh kinh không bình thường!

Molia thầm mắng.

Người phụ nữ Trung Quốc này, chẳng lẽ cô không biết một khi hai người đàn ông ngã xuống, cô sẽ gặp nguy hiểm sao.

Hai cô gái bên trong gặp cảnh tượng bi thảm thế nào, bọn họ không phải không thấy.

Trong lòng Molia đã hoảng hết cả lên rồi.

- Không được rồi, mình phải tìm cơ hội trốn, không thể ở đây cùng đám người điên này được.

Molia thầm nghĩ.

Nhưng cô ta đảo mắt nhìn qua lại tuyệt vọng.

Nơi đây không có đường nào có thể trốn được, phía sau nối liền với một gian phòng, cửa sổ ở đó nhỏ tới mức chỉ đủ cho mèo bò qua.

Tiêu đời rồi, mình thoát khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói.

Trong lòng Molia bi quan tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cửa quán trọ chợt bị đẩy ra, mười mấy người xông thẳng vào.

Molia lén nhìn liền thấy gã tài xế đã lừa gạt cô ta đang đi ở phía trước, cho dù mặt mũi hắn ta bầm dập, còn ôm một cánh tay nhưng ánh mắt vô cùng dữ tợn.

Đám người đi theo phía sau đều cao lớn, trong cầm đều cầm vũ khí.

Có người cầm con dao sáng loáng, có người cầm gậy bóng chày kim loại, còn có người cầm theo súng trong tay.

Molia đếm chỉ riêng súng Shotgun đã có tới sáu, bảy khẩu rồi. Điều này làm cho trong lòng cô ta giá lạnh.

Đặc biệt loại Súng Shotgun này còn được gọi là súng bắn đạn ghém, đảo qua một cái thì cơ thể máu thịt căn bản không có cách nào chống lại.

Những người này vừa xông vào đã tản ra giống như một tấm lưới, ngăn cản lối đi, trên mặt còn cười dữ tợn.

Tên tài xế kia đảo mắt nhìn qua liền nhìn thấy Lôi Nghênh, sau đó thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi ngồi trên quầy rượu, thậm chí cũng nhìn thấy được Molia người co ro ở phía sau.

- Đại ca, chính là người kia đánh anh em của chúng ta!

Người kia chỉ vào Lôi Nghênh, nói với một tên mập phía sau.

Vẻ mặt tên mập dữ tợn, miệng bị che bởi chòm râu rậm đang ngậm điếu thuốc lá, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ hung dữ. Áo hắn để mở, lộ ra bộ ngực lớn cùng bụng bự đầy thịt.

Tên mập nhìn Lôi Nghênh cười lạnh đầy vẻ xem thường:

- Người Trung Quốc.

Sau đó, hắn vung bàn tay to như quạt hương bồ lên, nói gọn gàng dứt khoát:

- Đánh gãy chân của nó!

Lập tức có bốn người cao to đi tới, trong tay cầm theo gậy lao thẳng đến chỗ Lôi Nghênh.

- Người không đủ, hắn biết công phu, đánh rất giỏi đấy!

Tên tài xế kia kêu to nhắc nhở.

Tên mập lại vung tay lên, có thêm hai người nữa đi tới, cả hai đều mang theo con dao sáng loáng.

Nếu thêm nữa thì bọn họ không thể đánh được trong cái nhà này.

Tài xế kia lập tức hưng phấn xoa tay, cảm giác vững tin, chỉ đợi lát nữa phía đối diện nằm xuống, hắn nhất định sẽ mang theo con dao đâm mấy lỗ, để trả lại mối thù trước đó.

Vẻ mặt Lôi Nghênh vô cảm nhìn sáu người kia, hoàn toàn không để vào mắt.

Molia trốn phía sau với gương mặt trắng bệch, cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng rồi

Đối phương quá nhiều người, hơn nữa còn cầm theo vũ khí, cho dù người to con Trung Quốc kia có lợi hại mấy đi nữa, cũng khó địch nổi đám đông, một khi anh ta bị ngã xuống, những người còn lại chính là thịt nằm ở trên thớt, mặc cho người ta xâu xé...

Đám người vây quanh này đều là những kẻ ngoan độc, bọn họ không nói nửa lời đã xông tới đánh Lôi Nghênh, còn chuyên nhằm vào chỗ hiểm để ra tay, phối hợp với nhau tương đối thành thạo lại tàn nhẫn.

Mà ở trong mắt Molia, cảnh tượng tiếp theo lại chẳng khác nào trong phim ảnh, thậm chí còn là phim khoa học viễn tưởng nữa.

Người to con kia rõ ràng là mục tiêu lớn như vậy lại di chuyển giống như bóng ma, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc tránh thoát rất nhiều đòn tấn công, anh lập tức đến gần người cầm dao sắc bén trong tay, chỉ một quyền lại đánh ngã một người cầm dao xuống đất, chỉ một đá đã đạp bay một người khác.

Sau đó, sau đầu anh dường như có mắt, xoay người lại cướp một cây gậy sắt, trái ngăn dao, phải quét ngang, một tia máu bay lượn, mấy chiếc răng rơi bắn vào tường.

Hễ là người bị anh đánh trúng đều trực tiếp ngã xuống đất, cũng không đứng lên nữa.

Chỉ trong nháy mắt, sáu người kia liền trực tiếp quỳ xuống!

Thế nào gọi là đơn giản thô bạo, Thế nào gọi là thế không thể đỡ chứ?

Chính là đây!

Molia quả thật nhìn tới ngây người.

Không chỉ cô ta, đám tên mập kia cũng nhìn tới ngây người.

Đây không phải là đánh giỏi nữa, mẹ nó đây là quỷ nhập, không ai có thể địch nổi nữa rồi!

Đám người cầm súng phía sau tên mập đều bắt đầu giơ súng lên.

Nhưng vào lúc này, dưới ánh đèn trong phòng chiếu xuống, có vài tia sáng kèm theo tiếng xé gió vang lên, nhanh đến mức làm người ta bị dọa tới giật mình, theo bản năng nhìn xem thứ gì đang bay.

Ba tiếng kêu thê lương gần như đồng thời vang lên.

Molia hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, vội vàng mở to mắt nhìn về phía tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở phía sau tên mập. Tên mập kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ba người cầm súng phía sau đã đánh rơi khẩu súng trong tay xuống đất, trên cánh tay đầy máu còn cắm một thanh phi đao thô ráp đến mức xấu xí.

Ngoại trừ người kêu lên thảm thiết, những người bên cạnh đều đờ đẫn, không hiểu nguyên nhân.

Ngược lại tên tài xế kia kinh ngạc nói:

- Đây là... phi đao của đám người John?

Trong lúc đám người bên ngoài sững sờ, lại có ánh sáng hiện ra.

Thêm hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người cầm súng khác đã đánh rơi vũ khí xuống đất.

Phi đao này chuyên nhằm vào người cầm súng!

Một người trốn ở phía sau sợ tới biến sắc, trực tiếp rút khẩu súng giắt bên lưng quần ra và ném xuống giống như ném thanh sắt nung đỏ.

Lúc này nếu có một phi đao bay qua, sẽ nhằm vào chỗ nào của hắn? Nếu trên bụng còn đỡ! Nếu xuống dưới ba tấc thì thê thảm rồi.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, cũng không dám thở mạnh nữa.

Ngay cả đám người đang bao vây tấn công Lôi Nghênh cũng đờ đẫn nhìn nhìn sang.

Nhưng bọn họ đờ người ra lại không ảnh hưởng đến Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh không hề khách sáo, cầm gậy trong tay, trái một đánh phải một đập, cứ thế đập xuống, tất cả đều bị đập cho ngất xỉu nằm trên mặt đất, không ai là ngoại lệ.

Sau khi trừng trị xong những người này, Lôi Nghênh ném đồ trong tay ra và mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía quầy rượu bên kia.

Những người khác đều nhìn sang.

Bởi vì phi đao từ đó bay tới!

Ở trên quầy rượu, Bạch Tiểu Thăng ngồi bắt chéo hai chân ở đó, hai tay mỗi tay đều cầm một thanh phi đao, cười nhạt nhìn sang, hình như đang dò xét xem trong tay ai còn có súng.

Tên mập vừa sợ lại vừa giận, ánh mắt hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Mày… mày đánh lén?

Giọng điệu này thật giống như hành vi của Bạch Tiểu Thăng vô cùng vô sỉ vậy .

Bạch Tiểu Thăng quả thật không biết nên khóc hay cười.

- Lẽ nào trước khi tôi ném phi đao còn phải nhắc nhở các người, hoặc chờ bên kia đánh xong tôi mới ném à? Ngài béo, đầu tiên đây không phải là võ đài, thứ hai người của các anh cầm súng thật sự quá nguy hiểm, tôi rất sợ.

- Cho nên bây giờ ai còn muốn thử nữa?

Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm nói.

Tên mập thấy người giao đấu với Lôi Nghênh đều nằm xuống thì trên mặt lập tức đổ mồ hôi.

Đám đàn em bên cạnh kêu rên, mặt tài xế kia cũng tái xanh, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như nhìn thấy quỷ.

Molia không dám tin tưởng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người này đúng là quá mạnh, chiêu thức này quả thật quá khoa trương!

Nhưng vẫn có người không phục.

Một người trốn ở phía sau tên mập trực tiếp xem đại ca mình làm lá chắn, nhanh chóng cúi người muốn nhặt súng.

Chút động tác nhỏ đó đã sớm bị Bạch Tiểu Thăng chút ý.

Từ trong tay Bạch Tiểu Thăng bay ra một tia sáng lạnh, sau khi đập vào chiếc chuông trên cây cột bên cạnh lại thay đổi phương hướng, bay xuống, trực tiếp lướt qua cổ tay của thằng nhóc muốn nhặt súng.

Máu liền bắn ra như gió bão, thằng nhóc kia kêu lên thảm thiết.

Người bên cạnh hoảng sợ, trực tiếp giơ hai tay lên quá đầu, không dám có chút lỗ mãng nào nữa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Vậy là được rồi, đàng hoàng một chút, đạn có thể sẽ không biết cách đổi hướng nhưng phi đao của tôi lại có thể đấy.

Tên mập vẫn tức giận, có vẻ không phục.

Bạch Tiểu Thăng cười với hắn:

- Trong bọn họ ai dám làm cho tôi cảm thấy nguy hiểm, tôi ném không trúng bọn họ, còn không ném trúng được anh sao?

Tên mập trầm ngâm một giây liền giơ tay lên, nổi giận nói với người bên cạnh:

- Không cho phép bất cứ ai được nhúc nhích!

Bạn cần đăng nhập để bình luận